Với cách ghé sát cô như người yêu anh như này thật khiến cho cô cảm thấy rối cả lên.
Cô mau chóng đẩy anh ra.
Nghiêm Thục thấy thế thì chỉ cười nhẹ mà ôm chặt cô hơn.
Như Ân dung ánh mắt hẵn còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra với mình của cô nhìn anh.
Thực sự mà nói, lúc còn bé cô cùng cụ Như đi ra nước ngoài ngao du và học tập, lên lúc nào người ta cũng phải gọi cô hai chữ ‘tiểu thư’ và e dè khi đứng cạnh cô.
Nhà họ Như rất có cơ trong lĩnh vực chính trị và kinh doanh, điều đó làm cho cô trở lên có ít bạn bè hơn.
Người càng gần cô như anh lại càng hiếm, chắc chỉ trừ vài người bạn và người nhà ra, chắc anh là người đầu tiên.
Và bảo vệ thì lên ở phương diện bảo vệ chứ không phải là can thiệp vào chuyện cá nhân.
Nghe vậy thì Nghiêm Thục chẳng thèm quan tâm cô, anh bơ câu nói của cô.
Chỉ tiện đưa tay véo cái má của cô, rất hồng như kiểu đây là lần đầu cô gần gũi với người khác vậy.
Thấy vậy anh liền cười vui vẻ mà đeo cái kính râm lớn lên cho cô.
What? Như Ân liền đẩy mạnh anh ra.
Nghiêm Thục vẫn không nhúc nhích, đúng là khỏe mà, chắc cô lên tập gym để có thêm sức khỏe mới được.
Nghiêm Thục liền gật đầu, tỏ vẻ oan uổng và ủy khuất.
Như Ân vừa bị anh đưa đi làm thủ tục sân bay, lại vừa nói mấy câu linh tinh làm cô phát cáu, rõ ràng nay cô lên đi sớm tí, có khi không gặp anh.
Cô chẳng buồn tiếp chuyện vô lí với anh nữa.
Đúng là con người sống dựa vào cảm xúc mà…
Đang trong chiều suy nghĩ của mình thì Như Ân liền thấy cổ mình lạnh lạnh.
Thì ra là bị tên giở hơi họ Nghiêm kia lấy mất chiếc khan.
Nghiêm Thục vừa cướp lấy hộ chiếu cô, lại vừa kéo chiếc khăn của cô xuống.
Như Ân mặc kệ ánh mắt ngưỡng mộ của mấy tiếp viên hàng không mà tranh cãi với anh.
Chữa nói hết đã bị Nghiêm Thục cướp lời, khiến cho cô cứng họng.
Nhưng tôi thấy em lúc nào cũng dung khăn, sao không bỏ khăn ra như show Dior đợt đó ấy, có phải sẽ thoáng hơn không, cơ thể cũng sẽ thoải mái hơn!
Nghiêm Thục nói một câu khiến Như Ân lại thấy tò mò hơn ở anh.
Anh ta biết gì về show Dior, rõ ràng hôm đó cô không hề thấy anh ta mà.
Danh sách mời thì Khả Như cũng lén cho cô xem, rõ ràng không có tên anh ta.
Một người không có tên trong danh sách mà lại biết rõ cô ăn mặc như nào? Lúc đó cô chắc chắn anh chẳng thèm để ý đến cô là ai có khi còn không biết cô là ai ấy chứ, vì cả thời thớ ấu ấy cô sống ở nước ngoài còn anh thì lại ở trong nước.
Đang yên lại nghe Như Ân nói đến câu lạc đề như vậy, Nghiêm Thục cũng biết cô nghĩ đến điều gì.
Anh chỉ quay đầu nhìn cô, ánh mắt lọ ra dáng vẻ của một gian thương.
Sau đó, anh quay đầu nhìn cô gái quầy xử lí thông tin cá nhân cho khách chuẩn bị bay.
Cô tiếp viên liền nhíu mày, cô gái ấy dung giọng nghiêm túc trong công việc mà nói.
Nghiêm Thục chẳng định quay ra nói câu ‘ tôi khhoong thể đi được mất rồi’ với Như Ân để an ủi cô phần nào, mà anh lại nhấc máy gọi thẳng cho Bộ trưởng an ninh.
Nói xong anh cúp máy luôn, chẳng thèm nghe câu chào hay câu hỏi của đầu giây bên kia.
Khoảng ba mươi giây sau, tiếng thông báo từ bốn phía qua các loa hay để thông báo lộ trình và thời gian để nhắc nhở khách, cùng đường giây kết nối của các nhân viên sân bay với ban quản lí sân bay đều có một thông tin chung.
Từ nhân viên sân bay, đến những người trong sân bay đều phát lên vài tiếng cảm thán, ông nào mà có cơ to vậy không biết.
Tổ tông ở đâu ra vậy.
Như Ân thòi từ đầu tới cuối đều nhìn cái dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của anh, ngay cả bộ trưởng còn dám đụng.
Cô đã nghĩ sai về dáng vẻ công tử của anh rồi.
Nhà họ Nghiêm lo thừa rồi.
Lúc này đây Nghiêm Thục lại chẳng màng những âm thanh xung quanh mà chỉ giơ hai tay tỏ vẻ không biết gì.
Anh mang cái thái độ ‘chắc chỉ là trùng hợp thôi’, Như Ân nhìn vậy mà cảm thán.
Cô nhìn dáng vẻ ánh tuấn trước mắt lại nhớ đến câu nói trước kia của anh, anh từng chê Nghiêm Thị bé không đủ vào mắt mình.
…
Lúc ngồi trong máy bay, Như Ân cảm thấy trong người rất khó chịu, tai cô sau khi phẫu thuật vẫn chưa được khỏe hẳn, dù là cuộc phẫu thuật nhỏ có thể xuất viện ngay, nhưng ít nhiều thể chất của cô không được tốt lên có phần khó chịu..