Hai người họ vào sâu trong cánh cửa vừa mới mở ra.
Như Ân liếc nhìn không gian bên trong thấy, cũng giống như các lối đi bình thường khác.
Nghiêm Thục nhàm chán nhìn mọi thứ xung quanh.
Khi mở cánh cửa này ra thì hai người họ lại không ngờ nó nhẹ đến vậy.
Căn bản đây chỉ giống như căn phòng thường được thiết kế có lối đi bí mật đằng sau.
Chính bản thân Như Ân cũng nghĩ nó phải phức tạp như thế nào cơ.
Hai người họ men theo con đường đó đến một góc có ánh sáng lờ mờ.
Gần đến nơi thì cái giọng hung ác của Polen lại càng rõ hơn.
Đến chỗ có ánh sáng Như Ân không sờ thấy được bất kì cánh cửa nào cả.
Nghiêm Thục im lặng, anh nhìn hành động của Như Ân cũng đã nhận ra là ở đây không có cửa.
Có vẻ như rất giống với ống thông gió…nhưng chỗ này vừa đủ cho người đi vào, lại có cánh cửa đóng chặt dày cộp lúc nãy, vậy thông gió để làm gì?
Anh ra ám hiệu cho cô.
Như Ân cũng gật đầu.
Nghiêm Thục và Như Ân đêu ngồi xuống cùng nhau để lắng nghe cuộc đối thoại của Polen.
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, tai thì lại chăm chú hướng về phía.
Khi nhìn vào gương mặt của đối phương khiến cho cả hai người họ đều có chút ngại ngùng, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
…
Polen vẫn đung đưa ly rượu vang vì ở trên du thuyền lên ly rượu cũng đang đung đưa theo tác động của nhịp sóng.
Tên thuộc hạ không khỏi khó hiểu về cách suy nghĩ của Polen, nhưng hắn ta chính là kẻ bề trên sao tên thuộc hạ nhỏ bé có thể hỏi vặn lại hắn chứ.
Polen chỉ cười cười.
Tên thuộc hạ giơ đồng hồ lên, gương mặt hắn đang rất sốt sắng.
Polen uống một chút rượu.
Ta không tin là cho cái tên đó cả đống tiền mà hắn ta còn lừa ta đâu, cũng đâu phải lần đầu tiên.
Tên thuộc hạ cúi đầu.
Polen nhắm mắt nghiền ngẫm những thứ mà hắn hứng thú, hắn đang nghĩ xem mình lên làm cái gì tiếp theo khi lấy được thông tin từ phía Wolf.
Lần này chúng ta muốn lấy thông tin cá nhân của mấy lãnh đạo Nga có vẻ khó với tên kia.
Tí tên kia đến thì hãy cho thêm tiền đi.
Hắn ta rất tự tin, sự tự tin này có vẻ như chẳng giống với những lão già lão luyện.
Như Ân cười khẩy, cái tên đó chết rồi Polen ạ.
Nghiêm Thục nhíu mày.
Anh nhỏ giọng nói với Như Ân.
Như Ân méo nhẹ vào má Nghiêm Thục.