Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 21

Bóng đêm thâm trầm, sâu

trong rừng một mảnh yên tĩnh.

Sóng biển cọ rửa

bờ cát, vỗ lên đá ngầm, giữa thủy triều lên xuống, thỉnh thoảng truyền đến

tiếng ca của loài cá voi.

Đột nhiên, phía chân

trời hiện lên một mảnh sáng đỏ.

Ánh sáng màu đỏ,

chớp mắt cắn nuốt đàn sao.

Tiếng nổ điếc tai, vang

vọng hải đảo như sấm rền.

Lòng đảo nứt tung, núi

lửa đã yên lặng vạn năm, bỗng nhiên phun trào.

Cột lửa phóng lên cao,

dung nham phun trào, giống như nước sôi trào tràn ra khỏi miệng chén.

Trong ánh lửa, hơi nước

màu trắng lẫn lộn đốm lửa, xé rách mặt đất ra thành từng mảnh.

Cây to gục xuống, nháy

mắt bắt lửa.

Dung nham đỏ rực không

ngừng trào ra khỏi miệng núi lửa, hòa tan đá hoa cương cứng rắn, tràn qua đá

huyền vũ màu đen, cắn nuốt mảnh rừng, thuận thế chảy về phía biển lớn.

Dung nham lướt qua, nước

sông bốc hơi khô, thác nước đứt đoạn.

Trong lòng sông khô cằn,

bèo rong, đá cuội, mảnh gốm, từng thứ một hòa tan trong hơi nóng. Đàn cá lật

bụng, lắc lư vây đuôi, làm giãy giụa cuối cùng.

Dung nham đỏ lửa, giống

như một tấm lưới lớn màu đỏ, thong thả trải ra.

Cuồn cuộn như nước lũ,

phủ kín cả hải đảo, nối tiếp mười hai cột sáng, tạo thành một bức đồ đằng xa

xưa.

Trên bờ cát, bị núi lửa

phun trào ảnh hưởng, từng ngọn cồn cát nổi lên.

Từng đàn cua ánh trăng

bò ra khỏi hố cát, phía sau nối phía trước chạy vào biển lớn.

Con kích thước lớn, thể

lực tốt nhất, tốc độ nhanh nhất.

Con kích thước nhỏ,

chiếm hoàn cảnh xấu, không thể chen lên phía trước, chỉ có thể cố hết khả năng

đi theo sau lưng quần thể, tránh né trận tai nạn ngập đầu này.

Nền cát lạnh lẽo phát ra

tiếng vang lách tách, bốc lên sương mù màu trắng.

Mấy con cua ánh

trăng tụt lại phía sau, chỉ chớp mắt đã bị dung nham cắn nuốt, một góc xác

cũng không còn.

Xung quanh rìa đảo, nước

biển sôi trào lên thành hình bậc thang.

Vì giữ mạng, cua ánh

trăng bất chấp, tranh giành đá ngầm còn sót lại, dùng càng kẹp lấy, cố

gắng chìm xuống đáy biển.

Không liều mạng thì sẽ

mất mạng.

Đàn cua tràn vào trong

biển, đàn cá bị đánh thức, chen chúc nhau dùng tốc độ nhanh nhất chìm vào biển

sâu.

Có thể chìm bao nhiêu

sâu thì chìm bấy nhiêu sâu.

Bằng không, không bị hấp

chín cũng sẽ nóng hôn mê.

Nơi miệng núi lửa, ba

người Lật Nhan đầu tiên bị cuốn vào trong gió, sau đó lại gặp dung nham phun

trào, tiến không được lùi không xong, nguy ở sớm tối.

Thời điểm cấp bách, gió

lốc bỗng nhiên biến mất, ba người không chút chần chờ, mở cánh ánh sáng, bay

thẳng vào hang đá Tần Ninh đục ra.

Cửa hang mở rộng gấp

đôi, đường đi lại vẫn chật hẹp như vậy.

Ba người mở lá chắn

laser, ngăn cản hơi nóng xông tới, cũng nghĩ cách mở rộng đường đi.

Trên đảo không cho phép

sử dụng vũ khí nóng, nhưng đã đến nước này, cũng không quan tâm được nhiều như

vậy.

Trường đao của Lật Nhan,

dù có thế nào cũng không thể tiếp tục dùng.

Lần này là núi lửa phun

trào, lần sau khó chắc sẽ không phải động đất sóng thần.

Dung nham cuồn

cuộn, từng đợt từng đợt đập lên lá chắn.

Màn chắn tạo thành từ

laser, có thể ngăn được dung nham, lại không ngăn được nhiệt lượng.

Một người nâng lá chắn,

hai người ra sức phá núi.

Không đến năm giây, đều

là thở hồng hộc như trâu, mồ hôi như mưa đổ.

Nếu Tần Ninh ở đây, nhìn

thấy dáng vẻ ba con cuồng điêu, khẳng định sẽ nhớ đến một món ăn ngon ở địa

cầu: Vịt nướng, trăm phần trăm vịt nướng lò.

“Quan chỉ huy, năng

lượng không chống được bao lâu!”

Ba tầng lá chắn, miễn

cưỡng có thể duy trì an toàn.

Một khi năng lượng hao

hết, bọn họ nhất định sẽ bị dung nham cắn nuốt, khó giữ được mạng nhỏ.

“Không chống được cũng

phải chống!”

Lật Nhan xoay người, lấy

ra toàn bộ khoáng thạch năng lượng, ném cho quan an toàn. Nóng đến phải xé áo,

bọc lấy công cụ đã bị hòa tan một nửa, tiếp tục phá núi.

Hiệu suất này,

có thể nghĩ.

Dung nham duy

trì phun trào không ngừng, pha lẫn hơi khí khủng bố, nhanh chóng bao phủ toàn

bộ màn chắn. Hang đá ba người ẩn náu, giống như một chiếc thuyền cô độc trong

hải dương bao la, có thể lật úp bất cứ lúc nào.

Cùng lúc đó, Tần

Ninh vào trong hang đá, đang liều mạng bò đi.

Trước mặt là một

hành lang hẹp dài, quanh quanh co co, không biết thông đến đâu.

Con đường phía

trước chưa biết, phía sau lại có truy binh.

Không có đường

quay lại, chỉ có cắn răng tiếp tục đi tới.

Dây thừng quấn

trên đùi rất dài, hợp kim làm thành, đặc biệt bền vững, lại nhẹ bất ngờ.

Lúc nghỉ ngơi

giữa đường, Tần Ninh thử cởi bỏ.

Quấn trái quấn

phải, trừ dây quấn lấy càng chặt, không có nửa điểm thành quả.

Thử dùng đao

chém, dùng công cụ đập, thứ trước mòn lưỡi, thứ sau rạn nứt, dây thừng vẫn cứ

hoàn hảo như lúc ban đầu.

“Thật sự là…”

Không cởi được,

chém không đứt, Tần Ninh vò đầu.

Thật sự không

còn cách nào, chỉ có thể tạm thời quấn ở trên đùi, đoạn cuối quấn bên hông,

tránh gây cản trở hành động. Làm như vậy cũng có chỗ tốt, đùi phải được bảo vệ,

trong lúc đi lên không lại bị cạnh đá cọ rách.

Nghỉ ngơi hai

phút, bổ sung hơi nước, xác nhận bạch tuộc nhỏ vẫn còn sống, Tần Ninh tiếp tục

hướng về phía trước.

Bốn vách hành

lang thô ráp, không gian vô cùng chật hẹp.

Ánh sáng lúc

trước Tần Ninh nhìn thấy, hoàn toàn không phải ánh nắng, mà là khoáng thạch

được khảm nạm trong vách đá.

Lớn bằng bàn

tròn, nhỏ không đến móng tay, đủ mọi màu sắc, óng ánh trong suốt. Tụ cùng một

chỗ, như màn sao lấp lánh, ở trong hành lang tối tăm, gần như có thể chói hoa

mắt người.

Nếu không phải

thời gian gấp gáp, cậu tuyệt đối sẽ cạy mấy khối xuống.

Giá trị tạm

không nói đến, để chiếu sáng cũng tốt.

Đi được khoảng

trăm mét, hành lang bắt đầu rộng ra.

Vách đá trở nên

trơn nhẵn, giống như được đánh bóng qua.

Lại qua năm mươi

mét, vòng qua một lối rẽ, Tần Ninh rốt cuộc có thể thẳng lưng, thoát khỏi tay

chân chấm đất, khôi phục hai chân đi lại.

Bò đi trong thời

gian dài, hai chân run lên, miệng vết thương trải rộng. Nhất là đầu gối chân

trái, đau đến thấu tim.

Tần Ninh vịn

vách tường đứng lên, đau đớn lập tức từ lòng bàn chân xông lên, lảo đảo một

cái, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

Còn đang nhe

răng, tiếng vang đột nhiên nổ tung sau lưng.

Hành lang lay

động, xuất hiện rung lắc dữ dội.

Phát hiện khác

thường, Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lại.

Nham thạch núi

lửa màu đen, chợt hiện một đường nứt, giống bị búa lớn đập vỡ, lại vừa giống bị

bàn tay xé rách ra.

Khe nứt không

ngừng kéo dài, chỗ hẹp nhất cũng có hai bàn tay.

Đá vụn ào ào rơi

xuống, trong hành lang giống như hạ một trận mưa đá.

Tần Ninh hoảng

hốt.

Trong lúc khiếp

sợ, không kịp tránh, bị đá vụn đập trúng đầu vai.

Vài giây sau, đá

vụn trở nên dày đặc.

Thật sự trốn

không thoát, Tần Ninh hai tay che đầu, cố gắng áp sát vách đá.

Trong mưa đá,

mặt đất rạn nứt, như thú lớn mở rộng miệng, muốn cắn nuốt tất cả trên thế gian.

Hơi nóng tràn

ngập, pha lẫn mùi gay mũi, tràn ngập trong không gian hẹp hòi.

Trong khe hở tối

đen, dung nham đỏ lửa quay cuồng, có thể phun ra bất cứ lúc nào, bao phủ lấy

Tần Ninh.

“Trời ạ!”

Tần Ninh không

biết vì sao tất cả những chuyện này xảy ra.

Có chết một nửa

tế bào não, cũng sẽ không nghĩ đến, bởi vì ba con cuồng điêu, núi lửa ngủ đông

vạn năm, hoàn toàn sống dậy.

Rơi vào hoàn

cảnh nguy hiểm, không có thời gian do dự, Tần Ninh áp chế sợ hãi, dùng tốc độ

nhanh nhất nhấc chân chạy trối chết.

Vết nứt kéo dài

từ cửa hang, lui về phía sau tuyệt đối là một đường chết.

Chạy về phía

trước, có lẽ có thể tránh khỏi nguy hiểm, tìm được một con đường sống.

Hành lang rung

lắc dữ dội, đừng nói chạy, đi đường bình thường cũng vô cùng khó khăn.

Tần Ninh không

có cách nào, dứt khoát mở cánh ánh sáng, xé một mảnh vải tơ nhện xuống, tẩm ướt

sau đó che miệng mũi, cố gắng tránh đá vụn rơi xuống, ở trong lòng đất tối tăm,

nghiêng ngả lảo đảo xông lên phía trước.

Nửa đường sức

lực không đủ, thiếu chút nữa rơi vào khe nứt, tắm nước dung nham.

Kinh hồn bạt

vía, miễn cưỡng hạ cánh an toàn, không chú ý dưới chân, vấp phải cục đá, đứng

không vững, bắt đầu lăn cuồn cuộn về phía trước.

Hành lang rất

dài, Tần Ninh vừa bay vừa lăn, dáng vẻ rất là chật vật.

Nhưng phải thừa

nhận, như vậy nhanh hơn cậu tự bay rất nhiều.

Trong quá trình

lăn đi, không có máy giao dịch bảo vệ, không muốn bị gãy cổ, chỉ có thể cố gắng

cứu tế.

May mắn là, lăn

ra gần nghìn mét, chấn động yếu đi.

Khe nứt trên

vách đá thu hẹp, phần đuôi bị đá hoa cương ngăn cách, hơi nóng màu trắng còn

sót lại, vẫn đang bắn tung từng sợi từng dòng.

Nguy cơ tạm thời

được giải trừ, Tần Ninh nhẹ nhàng thở ra.

Cọ sạch mồ hôi

nóng, dựa vào vách đá ngồi xuống, chân càng đau ác liệt.

Miễn cưỡng tập

trung tinh thần, quan sát bốn phía, lúc này mới phát hiện, đã đến cuối hành

lang.

Hơn mười mét

phía trước, đỉnh đá nhô cao, đối diện vực sâu vạn trượng.

Muốn tiếp tục

tiến lên, nhất định phải đi qua một cây cầu đá dài nhỏ.

Đối diện cây

cầu, đá lớn đè ép lên nhau, chỉ để lại một con đường hẹp. Có thể đi qua hay không,

khoảng cách quá xa, thật sự không thể nhìn rõ.

Muốn xác nhận,

chỉ có đi qua.

Có đi hay không?

Tần Ninh dùng

sức lau mặt một cái.

Chuyện đến nước

này, cậu còn lựa chọn thứ hai?

Mở cánh ánh

sáng, cẩn thận đi lên cầu đá.

“Vạn hạnh.”

Cậu không sợ độ

cao.

Đi đến giữa cầu,

Tần Ninh chợt dừng lại, bắt đầu nghiêng tai yên lặng nghe.

Tiếng nước?

“Không sai, là

tiếng nước!”

Nhìn xuống bên

dưới, một mảnh tối đen như mực, nhìn không thấy đáy. Thị lực có nhạy bén mấy,

chung quy cũng không thể xuyên thấu bóng tối.

Phỏng đoán về

mạch nước ngầm, chỉ có thể tạm thời đè xuống.

Qua cầu trước,

sau đó lại nói chuyện khác.

Trên đường không

lại xảy ra biến cố, Tần Ninh bước xuống cầu đá, trái tim nâng lên đến cổ họng,

miễn cưỡng thả lại chỗ cũ.

Tảng đá lớn nhẵn

bóng, không thể leo lên.

Tần Ninh cẩn

thận sờ soạng, đến gần một con đường hẹp duy nhất, nhìn vào bên trong.

Lối đi cao gần

ba mét, kéo dài vào bên trong, không biết rốt cuộc xa bao nhiêu. Chiều ngang có

chút chật, lấy dáng người của Tần Ninh, cũng phải nghiêng người mới có thể đi

qua.

Gió mang theo

hơi lạnh, từ trong bóng tối chầm chậm thổi ra.

Tần Ninh cắn

răng.

“Liều mạng!”

Muốn rời đi,

không liều cũng không được.

Cánh tay kề sát

bên người, Tần Ninh cố gắng thẳng lưng, lướt qua vách đá lạnh lẽo, từ từ đi qua.

Cậu có dự cảm,

bên kia đá lớn, nhất định có cái gì đang chờ mình.

Cùng lúc đó, một

chiếc tinh hạm có hoa văn màu bạc, qua mấy lần vượt không gian, xuất hiện ở

ngoài tinh cầu nguyên thủy.

Cách tầng khí

quyển còn một đoạn khoảng cách, tinh hạm dừng lại, không tiếp tục hạ thấp độ

cao.

Trước đài khống

chế, nhân viên quan sát cắt tín hiệu.

Trên màn hình,

hiện ra rõ ràng chi tiết các nơi trên hải đảo.

“Bạch chủ, trên

đảo có núi lửa phun trào.”

“Ta biết.”

Bạch Hử gật đầu.

Dung nham đỏ như

lửa, cũng không thể ngăn cản y.

Nhận được tin

tức từ trạm không gian, lập tức bỏ xuống tất cả mọi chuyện trong tay, vội vàng

đuổi tới, dù có thế nào, nhất định phải đối mặt xác nhận.

“Điểm truyền

tống không sai.”

“Được.”

Giao quyền chỉ

huy cho phi công, Bạch Hử đứng lên, bước về phía phòng truyền tống.

Trong lúc đi

lại, góc áo tung bay.

Mái tóc bạch

kim, vẽ ra một đường cong dài tuyệt đẹp.

Đá quý khảm trên

dây buộc tóc, theo tơ vàng lắc lư, thanh thanh giòn vang, lóe ra tia sáng chói

mắt.

Tần Ninh Phấn Đấu
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau