Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 62

Ba ngày chớp mắt đã qua.

Trải qua huấn

luyện, Tần Ninh rốt cuộc có thể đoán được phương hướng “tấn công” của Bạch Hử.

Mặc dù kết quả vẫn là bị ném bay, tốt xấu có thể tránh hai lần, không giống như

lúc mới đầu, vừa đối mặt đã bị bắt.

Ba con chim

phượng nhỏ đều đang tiến bộ, mở hai cánh, tốc độ nhanh kéo ra tàn ảnh.

Thành công trốn

được đến bên tường, Tần Ninh chưa kịp vui vẻ, cổ chân phải đã lại bị túm.

Cúi đầu nhìn, đã

chuẩn bị bị ném bay xong.

Bất ngờ, Bạch Hử

không hề nhúc nhích, mà là thả lỏng tay.

“Em làm rất khá.”

Khí thế tựa dung

nham tan rã, cặp mắt màu khói một lần nữa đong đầy ý cười.

“Nếu khiêu chiến

du chuẩn trưởng thành, phần thắng đại khái được một nửa. Thắng được khôi chuẩn

không thành vấn đề.”

“Thật sao?”

Thu cánh ánh

sáng, Tần Ninh chủ động hạ xuống mặt đất.

“Thật.” Bạch Hử

cong khóe môi, lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu Tần Ninh, “Ngày mai quay về

trường, hôm nay huấn luyện đến đây thôi.”

Vách hợp kim hạ

xuống, hai thiên nga nhỏ vẻ mặt hưng phấn, đại khái cũng được lời khen tương tự.

Rời phòng huấn

luyện, bước vào cầu thang lên xuống đi thẳng xuống tầng dưới cùng.

Đa số chim non

kết thúc huấn luyện sớm, nhìn thấy ba người Tần Ninh, đều đến gần chào hỏi.

“Ngày mai phải

về trường, trong tộc sẽ tổ chức tiệc.”

Trong lúc các

chim non nói chuyện, hai điêu mái đi qua, cười thân thiện với ba con phượng

nhỏ. Lúc nhìn sang Lật Dương, lại mười ngón đan xen, đốt ngón tay kêu răng rắc.

“Là chị gái cậu?”

“Ừ.” Lật Dương

rụt cổ, dưới tác dụng tâm lý, gương mặt lại bắt đầu đau. May mà ngày mai quay

về trường, nếu không, trời biết còn có thể bị đánh mấy bữa.

Chim non ra khỏi

cầu thang lên xuống ngày càng nhiều, bên cạnh đều có tộc lông vũ trưởng thành

đi theo. Trong đó, chim mái chiếm đại đa số.

“Kia là chị gái

hồng diên.”

“Nhìn thấy

không, phu nhân tộc trưởng tộc hải điêu!”

“Thực lực hai

kim điêu tương đương cuồng điêu.”

“Còn nhớ em gái

khiêu chiến cậu không?”

“Quyên chuẩn?”

Tần Ninh nâng mi.

“Đúng, chính là

cổ. Mau nhìn, ở kia kìa!” Hắc Minh chỉ một hướng, quả nhiên có vài em gái tộc

chuẩn đi qua.

Không giống

trong trường, ở trong thành, chim non trống mái phân biệt rõ ràng, rất ít chủ

động nói chuyện với đối phương.

Tộc lông vũ

nguyên thủy vỗ cánh, liên tiếp phát ra tiếng kêu dài.

Các chim non

dừng bát quái, nói lời tạm biệt với nhau, theo trưởng bối quay về nơi ở.

Thưởng cho các

chim non thông qua thử thách, bất luận là chim dữ hay chim cỡ nhỏ, tối nay đều

sẽ tổ chức tiệc mừng.

Trong miệng núi

lửa, các thiên nga bưng ra đủ loại thức ăn, thú lông dài và cá nướng được hoan

nghênh nhất.

Trong thời gian

tiệc, chim hoàng hát vang, chim phượng nhảy múa. Ánh sáng vàng kim lấp lánh,

lấn áp ánh sao trên trời, che đi lửa trại lấp lóe.

Tiếng ca bay xa

theo gió, Tần Ninh cầm một cốc nước trái cây, dựa vào lưng ghế cao, nhìn mê li.

“Thích không?”

“Dạ.” Tần Ninh

thành thật gật đầu, nói, “Tiếng hát rất đẹp, múa cũng rất đẹp.”

“Đây là điệu múa

chúc mừng.”

Bạch Hử cầm chai

cổ dài trong suốt, đổ đầy chén. Mùi rượu trái cây nhẹ nhàng tản ra, hấp dẫn Tần

Ninh.

“Muốn nếm thử

không?”

“Được không?”

“Đương nhiên

không được.”

“…” Vậy là đùa

cậu à?

Bạch Hử cúi

người, hôn lên đỉnh đầu Tần Ninh. Mùi rượu từ trong hơi thở truyền đến, mang

theo vài phần ngọt ngào say lòng người.

“Phải chờ em lớn

lên.”

“Được rồi.” Giận

dỗi cầm nước trái cây, uống một hơi cạn sạch, ợ một cái.

Nhìn Tần Ninh,

Bạch Hử nhẹ nhàng lay động chén rượu, ý cười trong mắt càng sâu.

“Phượng hoàng

thích nhảy múa, múa vui vẻ, múa đau thương, múa tìm bạn đời.”

Nói được một

nửa, Bạch Hử cố ý dừng lại, chờ Tần Ninh quay đầu, mới tiếp tục nói: “Muốn xem

không?”

Tần Ninh biết ý

nghĩa của phượng múa, nhưng miệng nhanh hơn đầu, từ “Muốn” đã thốt ra.

“Được, chờ em

lớn lên.”

“…” Nhịp tim

không bình thường và vân vân, tuyệt đối là ảo giác của cậu!

Điệu múa bước

vào cao trào, ánh sáng vàng quanh quẩn bên hồ.

Lực chú ý của

Tần Ninh lại bị hấp dẫn đi, Bạch Hử dựa vào lưng ghế, một tay chống bên má,

lông mi rũ xuống, ý cười bên khóe môi thật lâu không biến mất.

Màn đêm buông

xuống, Tần Ninh lật qua lật lại thật lâu, cuối cùng cũng ngủ.

Vất vả lắm mới

ngủ được, trời đã rạng sáng. Người máy ống trụ trượt đến bên giường, nhắc nhở

cậu nên rời giường rửa mặt.

Một đêm không

ngủ, thật sự buồn ngủ đến không mở nổi mắt.

Tần Ninh ngồi

dậy, dùng sức xoa mặt, lung lay lắc lư lại muốn nằm xuống.

Người máy ống

trụ phản ứng nhanh chóng, cánh tay kim loại thò ra, chống sau lưng Tần Ninh, tự

động giúp cậu đánh răng rửa mặt, thay trường bào ra ngoài.

Tiếng gõ cửa

vang lên, Tần Ninh chuẩn bị xong xuôi, ngồi ở mép giường, đầu gật lại gật. Nếu

không có ống trụ chống, nhất định sẽ gục xuống ngủ tiếp.

“Chưa tỉnh ngủ?”

Bạch Hử đến gần,

nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ, thẳng thắn cúi xuống ôm lấy người, xoay lưng

bước ra cửa.=

Người máy ống

trụ đuổi theo, cánh tay kim loại giơ cao, hai khay đồ ăn đã chuẩn bị xong đang

bốc hơi nóng.

“Ta biết.”

Bạch Hử thay đổi

tư thế, một tay ôm Tần Ninh, một tay nhận khay, bỏ vào thiết bị chứa vật.

Ống trụ hoàn

thành nhiệm vụ, trượt trở lại bên tường. Ánh sáng cam trên đỉnh đầu tắt đi, rơi

vào ngủ đông.

Trên đảo giữa

hồ, tín thiên ông lượn vòng hạ thấp độ cao.

Bạch Hử vỗ cánh

bay lên, vững vàng rơi vào lưng chim.

Toàn bộ quá

trình, Tần Ninh ngủ yên ổn, không mảy may muốn tỉnh.

Bên bờ hồ, Bạch

Nham và Bạch Thanh mỗi người ôm một con chim non. Hiển nhiên, tối hôm qua không

ngủ ngon không chỉ có Tần Ninh. Chẳng qua, Tần Ninh là suy nghĩ đến đêm khuya,

Bạch Lam và Bạch Hi lại là no đến không ngủ được.

“Bạch chủ.”

“Đi thôi.”

Tín thiên ông

bay khỏi miệng núi lửa, trên đường gặp mấy con cuồng điêu. Bay qua phía tây

thành, trong đội ngũ lại có thêm hắc nhạn và tuyết nhạn.

Các chim non đều

không tỉnh táo lắm, đa số đều đang ngáp ngủ.

Mặt trời lên

cao, tộc lông vũ bay vào trung tâm thành càng ngày càng nhiều.

Trên sân trường,

nửa bầu trời bị tộc lông vũ nguyên thủy che kín.

Trước cổng

trường, tiếng vỗ cánh và tiếng kêu to của đàn chim đan vào nhau, một mảnh ầm ĩ.

“Tín thiên ông!”

“Là Bạch chủ

đến!”

Phượng hoàng

xuất hiện dẫn đến náo loạn ngắn ngủi, ầm ĩ dừng lại năm giây, theo tín thiên

ông hạ cánh, âm thanh lại nổi lên, thậm chí còn hăng say hơn trước.

Âm thanh lớn như

vậy, Tần Ninh rốt cuộc bị đánh thức. Xoa xoa mắt, cào cào tóc, quan sát bốn

phía. Mỗi chim non nhìn thấy trong tầm mắt, đều là dáng vẻ không tinh thần.

Đây coi như là

hội chứng khai giảng tổng hợp của tộc lông vũ?

Khoảng nửa phút

sau, trong trường vang lên tiếng chim hót quen thuộc, cánh cổng nguy nga mở ra

hai bên.

“Đi thôi.” Bạch

Hử ôm Tần Ninh xuống đất, vuốt qua đuôi tóc cậu, “Mười lăm ngày nữa ta đến đón

em.”

Tần Ninh gật

đầu, cùng hai thiên nga nhỏ thêm vào đội ngũ, cùng đi vào cổng trường.

Bước vào trong

trường, chim non các khu ký túc xá tự phát tụ lại với nhau. Nhìn thấy đồng bạn

quen thuộc, rốt cuộc tinh thần lên nhiều.

“Hoan nghênh

quay lại trường.”

Giảng viên khôi

chuẩn vẫn ôn hòa như cũ, điểm danh theo ký túc xá, dẫn đội ngũ đến giảng đường

chính. Trong quá trình di chuyển, phát hiện các chim non đều không có tinh thần

gì, mặt lộ đồng tình, không hẹn mà cùng lắc đầu.

Thấy biểu hiện

của mấy con khôi chuẩn, Tần Ninh đột nhiên cảm thấy không ổn.

Theo kinh nghiệm

trước đây, trực giác của cậu rất chính xác. Tốt không chuẩn xấu chuẩn, nhất

định là có chuyện!

“Không phải về

khu ký túc xá trước?”

“Không phải.”

Với nghi vấn của

các chim non, giảng viên khôi chuẩn rất vui lòng giải đáp.

“Trước khi nghỉ,

hiệu trưởng bạch chuẩn tuyên bố, sau khi về trường sẽ có kiểm tra.”

“Ngày hôm nay?”

“Ngày hôm nay.”

Giảng viên khôi chuẩn quay lưng, nói, “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”

Đàn chim nổ tung.

Chuẩn bị cái sâu

ấy!

Về trường lập

tức thi, hố chim à!

Giảng viên khôi

chuẩn không khống chế được, du chuẩn và hồng chuẩn bay đến, xách ngược lên vài

con, đội ngũ mới yên tĩnh lại.

Đỉnh đầu mây đen

sấm đánh, hơn một nghìn năm trăm con chim non đi đến giảng đường chính, đứng

trước tòa kiến trúc màu vàng kim.

Hiệu trưởng bạch

chuẩn đứng trên đài cao, đợi người đến đông đủ, bắt đầu hắng giọng, nói: “Sau

khi quay về trường phải qua một bài kiểm tra, mọi người đã biết.”

Các chim non

không nói.

Biết là biết,

nhưng căn bản không nghĩ rằng sẽ thi ngay ngày đầu tiên.

Cho thời gian

giảm xóc trước được không?

“Bời nguyên nhân

thời gian, mỗi ngày chỉ có thể thi hai ca.”

“Hôm nay là ngôn

ngữ thông dụng và kiến thức tinh hạm, ngày mai là đi săn và thực chiến, ngày

mốt kiểm tra cách đấu.”

“Để đảm bảo công

bằng, toàn bộ máy ghi chép xin mượn lúc trước đều phải nộp lại.”

“Trong thời gian

thi, đồ ăn do trường học cung cấp.”

“Sau khi cuộc

thi kết thúc, có thành tích,” Hiệu trưởng bạch chuẩn cố ý kéo dài, ánh mắt quét

qua toàn trường, nói, “Người không đạt yêu cầu, đổi chiều năm ngày.”

“Không phải hai

ngày sao?”

Các chim non ồn

ào.

Năm ngày? Đây là

tiết tấu muốn hố chết chim!

“Sửa lại.” Nhẹ

nhàng ném ra hai chữ, hiệu trưởng bạch chuẩn cười đến cực kỳ dễ thân, “Cho nên,

mọi người phải cố gắng!”

Sân rộng hoàn

toàn yên tĩnh, lá rụng cũng nghe thấy.

Đây là cố gắng

là có thể giải quyết à?

Có ba con phượng

hoàng, hơn nửa chim non đều phải đi chơi nóc nhà năm ngày!

Phát biểu xong,

hiệu trưởng bạch chuẩn bước xuống đài cao, khởi động hệ thống trung ương.

Cột sáng mọc

lên, lồng bảo vệ tụ lại trên đỉnh đầu. Các chim non biết, cuộc sống “cực khổ”

sắp bắt đầu.

“Liều mạng!”

Không sợ khó

khăn nguy hiểm, đón khó mà lên là thiên tính của tộc lông vũ.

Mấy bài kiểm tra

mà thôi, treo lên nóc nhà mà thôi… Này XXX, thật sự là “mà thôi” sao?!

Bất kể các chim

non phiền muộn ra sao, cuộc thi đúng giờ bắt đầu.

Cửa chính của

kiến trúc vàng kim mở ra, các chim non leo lên cầu thang lên xuống.

“Mọi người cùng

nhau làm bài thi.”

Không giống lúc

giảng bài mọi ngày, không phân chia phòng học, thống nhất bắt đầu thi trên tầng

cao nhất.

Đại sảnh rộng

mở, thoải mái chứa hơn một nghìn năm trăm người.

Giám thị du

chuẩn ấn xuống bảng điều khiển, mở hệ thống.

Trong tiếng

trượt nhỏ nhẹ, sàn kim loại tách ra, những mặt bàn nối liền với nhau lần lượt

mọc lên, xếp thành vòng tròn.

“Bây giờ nộp máy

ghi chép lên.”

Người máy ống

trụ xuyên qua giữa các bàn, đỉnh đầu phát ánh sáng đỏ, vừa thu máy ghi chép,

vừa phân phát thiết bị giám sát.

Đi qua mấy con

hải điêu, ánh đỏ chói sáng, phát ra tiếng cảnh báo.

Các hải điêu nhỏ

cuống quýt lật thiết bị chứa vật, cuối cùng cũng đổ ra hai máy ghi chép, không

phải cố ý, mà là thật sự quên mất.

Lúc ống đồng đi

qua, Tần Ninh có chút bận tâm.

Không ngờ, chúng

nó chỉ có phản ứng với máy ghi chép có dấu hiệu của trường, văn hiến của nhạc

trạc và thanh loan, căn bản không nằm trong phạm vi giám sát.

Ống trụ vòng hai

vòng, xác định không có chim non phạm luật, ánh đỏ trên đỉnh đầu biến thành

xanh lam.

Du chuẩn lại ấn

xuống bảng điều khiển, mặt bàn kim loại đồng loạt lật, màn hình màu xanh nhạt

sáng lên, hẳn là khảm máy ghi chép ở bên trong.

“Ấn vào nút điều

khiển bên trái.”

Các chim non

theo lệnh làm việc.

Sau tiếng chim

hót dễ nghe, ánh sáng xanh từ từ bắn ra thành hình vòng, chớp mắt tụ lại vào

trung tâm, tạo thành một không gian độc lập, bao bọc chim non ở bên trong.

“Cuộc thi bắt

đầu.”

Bốn tiếng rơi

xuống, trong ánh sáng xanh xuất hiện chữ viết.

Ngôn ngữ thông

dụng và ngôn ngữ tộc đàn chuyển động liên tục, lẫn lộn vào nhau, độ khó cao hơn

tất cả kiểm tra bình thường trên lớp.

Càng muốn chết

chính là, mỗi một đề đều giới hạn thời gian.

Vừa hết thời

gian, bất kể đã có đáp án hay chưa, chữ viết lập tức biến mất, chuyển sang đầu

đề mới.

Xác nhận quy

tắc, Tần Ninh lập tức bắt đầu đáp đề.

Đề bài độ khó

khác nhau, thời gian cho ra lại không chênh bao nhiêu. Dù là ba chim phượng

nhỏ, cũng không dám đảm bảo tỷ lệ chính xác trăm phần trăm.

Không có thời

gian cho các chim non suy nghĩ vớ vẩn.

Sau ba mươi đề,

tốc độ chuyển động của chữ viết nhanh hơn.

Sau sáu mươi đề,

tốc độ càng nhanh.

Hoàn thành một

trăm đề, Tần Ninh bắt đầu chảy mồ hôi trán.

Quy tắc gặp quỷ

này, rốt cuộc là ai nghĩ ra?!

Hết sức chăm chú

đâm đầu làm bài thi, các chim non đều hận không thể mọc thêm ra mấy cánh tay

nữa.

Biết rất rõ đáp

án, lại vì thiếu thời gian không kịp chọn, mệt không chứ?

Tần Ninh tập

trung tinh thần, dựa vào phản ứng và tốc độ huấn luyện ra được, hoàn thành một

đề lại một đề, xác suất chính xác luôn luôn duy trì ở trăm phần trăm.

Sau hai trăm đề,

lần lượt có chim non không đủ kiến thức, hoặc theo không kịp tốc độ, phải nhảy

cóc trả lời.

Theo hệ thống

thống kê, tỉ lệ chính xác bắt đầu giảm xuống.

Sau ba trăm đề,

Tần Ninh bắt đầu cật lực, miễn cưỡng duy trì độ chính xác.

Sau bốn trăm đề,

một phần chim non ngừng trả lời.

Không theo kịp

tốc độ, đọc không hiểu đề bài, trời biết là đáp án gì. Cùng với chọn sai, không

bằng không đáp.

Đề bài tăng đến

bảy trăm, mặc dù tất cả đều là lựa chọn, cũng là một loại dằn vặt.

Chữ số dừng hình

ở một nghìn, hệ thống phát ra tiếng thông báo, đã đến giờ, cuộc thi kết thúc.

Ánh sáng xanh

tan đi, các chim non như được đại xá. Hoàn toàn không để ý hình tượng, nằm úp

sấp trên bàn, phát ra từng tiếng kêu rên.

Tần Ninh dựa vào

lưng ghế, cầm cổ tay, co duỗi ngón tay.

Nếu thêm một

trăm đề, cậu nhất định cũng phải dừng.

“Nửa giờ nữa sẽ

có thành tích cá nhân và điểm trung bình.” Giảng viên khôi chuẩn lớn tiếng nói,

“Sau cơm trưa, bắt đầu thi kiến thức tinh hạm.” Vừa nói xong, tiếng kêu rên

tăng lớn mấy lần.

Có thể duy trì

bình tĩnh, đại khái chỉ có ba con chim phượng.

Với các chim non

mà nói, thời gian chờ đợi hoàn toàn là một loại dày vò.

Không có một lấy

đồ ăn ra, tất cả đều nhìn chằm chằm máy ghi chép trước mặt, một lòng muốn biết,

mình rốt cuộc có thể đạt tiêu chuẩn hay không, có thể bị treo lên nóc nhà hay

không.

Rốt cuộc, ánh

sáng xanh lấp lánh, màn hình sáng lên.

Đầu tiên là điểm

trung bình, sau đó là thành tích cá nhân.

Qua cửa vung tay

hò hét, không qua bắt đầu tự hỏi, trong vòng ba ngày, có cách nào có thể “cải

thiện” lông cứng.

“Có chuyện phải

báo cho mọi người.” Giảng viên khôi chuẩn mở miệng nói, “Một bài thi không đạt

chuẩn, không có nghĩa nhất định sẽ bị phạt. Ngôn ngữ thông dụng hợp lệ, cũng

vẫn có thể bị treo nóc nhà.”

Các chim non

dừng lại, đồng loạt nhìn về phía du chuẩn.

Nghĩa là sao?

“Để đảm bảo công

bằng, hiệu trưởng đồng ý, tính tổng điểm tất cả các bài thi, sau đó mới tính

điểm trung bình.”

Mạng sống rất

quan trọng.

Vì để bị úp bao

tải ít đi một chút, các giảng viên có thể nói vắt hết đầu óc, dùng hết toàn lực.

Dựa theo ý tưởng

ban đầu của hiệu trưởng bạch chuẩn, một môn không qua là sẽ phải lên nóc nhà.

Thay đổi quy tắc, hơn nửa chim non có thể tránh thoát số phận này.

Tuy rằng trái

phải đều là bao tải, nhưng có thể ít một chút là một chút.

“Giảng viên, ý

của thầy là, tính tổng điểm rồi mới chia trung bình?”

“Đúng.” Du chuẩn

gật đầu, nói, “Sau mỗi môn thi sẽ cho ra thành tích. Một lần thi không qua

không sao, có thể tiếp tục cố gắng. Nhưng nếu liên tiếp hai môn đều không qua,

sẽ rất nguy hiểm. Hiểu chưa?”

“Hiểu!”

Ý chí chiến đấu

của các chim non bị kích lên, sau lưng như có ngọn lửa thiêu đốt.

Ba con chim

phượng hai mặt nhìn nhau, tính toán như vậy, cho dù thi cách đấu nuốt trứng

ngỗng, có lẽ vẫn có thể đạt chuẩn?

“Vẫn nên theo kế

hoạch ban đầu.” Tần Ninh lắc đầu, “Chỉ là có thể, chưa chắc nhất định qua cửa.”

Để cho an toàn,

có thể được một điểm là một điểm, phải lên sân khiêu chiến.

Sau giờ cơm

trưa, chim non qua ngôn ngữ thông dụng không ngừng cố gắng, không qua cũng lên

tinh thần, tỏa ra ý chí chiến đấu mới.

Ba người Tần

Ninh cũng không dám thả lỏng.

Vài ngày huấn

luyện ngắn ngủi, chưa chắc có thể toàn thắng. Nếu cuộc thi cách đấu thật sự

không qua, điểm các môn khác sẽ trở nên tương đối quan trọng.

Đi vào bên tàu

dưới lòng đất, các chim non phân tán ra, đeo máy giám sát mới, bắt đầu cuộc thi

thứ hai.

Ánh sáng trắng

hiện lên trên nền đất xám bạc, hiện ra hình dạng tinh hạm.

Theo chương

trình đã biên soạn sẵn, tinh hạm nhanh chóng phân giải. Boong, vách khoang cùng

với các linh kiện khác xếp lẫn vào nhau.

Nhiệm vụ của

chim non là lựa chọn khoáng thạch theo bộ phận đưa ra, ghi rõ thuộc về phần nào

trên thân hạm.

“Lớp kiến thức

tinh hạm, những điều này đều là cơ sở.”

Giảng viên khôi

chuẩn lời ít ý nhiều, rõ ràng đang nói cho học sinh của mình, nếu đi học nghiêm

túc, những đề này đều không là vấn đề.

Thật sự không là

vấn đề?

Nhìn số linh

kiện đếm không hết, các chim non cùng nhau cào tóc.

Cho rằng ngôn

ngữ thông dụng đã đủ hố chim, không ngờ hố vẫn còn ở phía sau. Cứ thế mà tính,

đi săn và thực chiến ngày mai, độ khó có thể nghĩ.

Tần Ninh không

nghĩ nhiều, binh đến tướng chặn. Bất kể có bao nhiêu khó khăn, dùng hết sức vẫn

hơn oán giận suông.

Giảng viên khôi

chuẩn cũng không phải người vô duyên vô lý.

Tinh hạm đều là

sơ cấp, bên dưới có khoáng thạch để so sánh, phân biệt cẩn thận, trả lời sáu

bảy phần hẳn là không thành vấn đề.

Sự thật như hắn

nghĩ, xác nhận chủng loại tinh hạm, các chim non nhanh chóng bình tĩnh lại.

Rất nhanh, trong

bến tàu trở nên im lặng. Mỗi con chim non đều đang chăm chú làm bài, không phát

ra bất cứ âm thanh không liên quan nào khác.

Cố gắng luôn

luôn có báo đáp.

Cuộc thi thứ hai

kết thúc, chim non đạt chuẩn rõ ràng nhiều hơn. Tổng hợp lại thành tích hai bài

thi, đa số chim non ý chí chiến đấu phấn chấn bừng bừng, đã tạo dựng lòng tin,

chuẩn bị nghênh đón ngày mai đến.

Màn đêm buông

xuống, đám Tần Ninh quay về khu ký túc xá thứ nhất, súp nóng và thịt nướng đã

chuẩn bị xong đâu vào đấy.

Ăn vài miếng,

các chim non đồng loạt nhíu mày.

Mùi vị này thật

lòng không dám khen.

“Không được lãng

phí!”

Mùi vị không tốt

cũng phải ăn!

Dùng sức xé thịt

nướng, các chim non vẻ mặt đau khổ. Từ khi phá xác đến nay, lần đầu tiên phiền

muộn với đồ ăn.

Miễn cưỡng quét

sạch đồ ăn, các chim non đánh răng rửa mặt, lên giường nằm, lại hoàn toàn không

ngủ được.

Trăng lên ngang

trời, hai bạch giáp hắc nhạn nhịn không được, dự định vào rừng bắt dị thú về

nướng. Nửa đường gặp được mấy con tuyết nhạn, sau đó là cuồng điêu kết bạn mà

đến.

“Cậu cũng vậy?”

“Ừ.”

“Mọi người đều

giống nhau.”

“Thấy Tần Ninh

không?”

“Cậu ấy với Bạch

Lam ở phía trước, còn cả Bạch Hi.”

“Thật tốt.”

“Nhanh, bọn mình

đuổi theo!”

Một đội hồng chuẩn

bay qua, phát hiện chim non đi đêm, lập tức hạ thấp độ cao, hỏi nguyên nhân.

“Nguyên nhân?”

Tần Ninh không nghĩ nhiều, xách một con dị thú lên, nói thẳng, “Buổi tối ăn

không no.”

“Không ăn no?”

Đồ ăn trường học

chuẩn bị tuyệt đối dư dả.

Hai ba con không

ăn no, có thể là ngẫu nhiên xảy ra chuyện gì. Hơn một trăm con không ăn no,

hoàn toàn nói không thông.

Nhưng mà, các

chim non một mực chắc chắn, hồng chuẩn cũng không có cách nào, chỉ có thể nhắc

nhở một câu, ngày mai còn phải thi, đừng thức quá muộn.

“Giảng viên yên

tâm, bọn em ăn xong sẽ đi ngủ.”

Hồng chuẩn vẫn

hơi lo lắng, dặn đồng sự tiếp tục tuần tra, bản thân ở lại. Nhìn các chim non

ăn xong hơn mười con dị thú, ngoan ngoãn quay về ngủ, mới xoay người rời đi.

Nhớ lại mùi

hương thịt nướng, đột nhiên có chút hiểu, nào là ăn không no, rõ ràng là ghét

bỏ mùi vị đồ ăn, tự mình đi săn ăn bữa ngon.

“Chim non năm

nay đúng là đặc biệt.”

Lắc đầu, hồng

chuẩn bay lên không trung. Ánh trăng rơi xuống, hai cánh phủ một tầng sáng mờ.

Ở vực Xám, Link

vì giữ mạng, một mạch nói tất cả những chuyện mình biết ra, bao gồm số hàng

cướp của Pant, cùng với tung tích đoàn thủy thủ vực Xanh.

“Bọn họ bị kiến

quân đội mang đi, hẳn là ở thành chính của tộc kiến. Có còn sống hay không, tôi

thật sự không biết!”

Với bản tính của

kiến quân đội, mười phần dữ nhiều lành ít, không có khả năng sống.

Pant sắc mặt âm

trầm, cắn răng nói: “Mày biết thành chính của kiến quân đội?”

“Biết.”

“Từng đi qua

chưa.”򺊷

“Trước đây đi

qua hai lần.”

“Rất tốt.” Xách

cổ áo Link lên, Pant gằn từng chữ, “Chúng ta làm giao dịch, mày làm cho tao một

việc, tao sẽ không giết mày, thế nào?”

“Chuyện gì?”

Link rung râu, không ngờ có thể may mắn như vậy.

“Dẫn tao đến

thành chính của tộc kiến.”

Cái gì?!

Không đợi Link

trả lời, Mãnh Thất đã đè vai Pant xuống, lớn tiếng nói: “Cậu điên rồi à?!”

“Tôi không

điên.” Pant nói, “Tôi có một kế hoạch…”

“Tôi mặc kệ cậu

có kế hoạch gì, đi vào trong ấy đều là muốn chết!”

“Tôi biết.” Pant

rất bình tĩnh, “Nhưng tôi có trách nhiệm với hạm viên, tôi phải đi.”

“Cậu định làm

gì?”

“Đầu tiên, cần

con bọ ngựa này đồng ý. Thứ hai, tôi muốn liên lạc với Tần Ninh và Phúc Thanh,

trao đổi thêm một vài thứ.”

“Tôi đi với cậu.”

“Không, anh phải

ở lại đây.” Pant nói, “Anh ở lại đây mới có thể giúp được tôi.”

“Muốn tôi trơ

mắt nhìn cậu đi chết sao?!” Mắt Mãnh Thất đỏ rực, không muốn nhìn bạn mình một

mình đi chịu chết.

“Nói không chừng

có thể sống quay về.” Pant vỗ vai Mãnh Thất, sau đó quay đầu nhìn Link, hỏi,

“Thế nào, đồng ý hay không?”

“Nếu tôi đồng ý,

cậu sẽ giữ lời?”

“Đúng.”

“Được, tôi đồng

ý.” Link rung râu, trong mắt lóe lên một tia giả dối.

Pant cười nhạt.

Hắn biết Link

đang nghĩ gì. Hắn sẽ không đích thân ra tay, nhưng mà, chỉ cần bước lên chủ

tinh của tộc kiến, bất luận kế hoạch có thành công hay không, con bọ ngựa này

đều phải nói tạm biệt với tương lai.

Tần Ninh Phấn Đấu
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau