Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 86

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai chiến hạm tuần tra

đến gần thành vệ tinh bắt đầu giảm tốc độ.

Đài quan sát gửi

về một tổ hình ảnh kỳ quái, làm Xích Quân và Kim Vân đồng thời nhíu chặt chân

mày.

Hành tinh này ở

gần biên giới thành Đá, cách thành chính tương đối xa xôi.

Phụ cận chỉ có

sáu trạm không gian, trong đó có năm trạm ngừng hoạt động, một trạm còn lại

cũng là trống rỗng, điểm nguồn nhiệt thăm dò được cực kỳ ít ỏi.

Tình huống như

vậy, thật sự không bình thường.

“Cho dù thu hẹp

phòng vệ, cũng không nên là như thế này.”

Điểm tụ cư có ít

tộc đàn cũng có tinh hạm bảo vệ, thành vệ tinh tương đối quy mô này, lại giống

như bị chủ động vứt bỏ, ngăn cách với thế giới vậy.

“Nơi này có rất

nhiều dực long!”

Trước đài khống

chế, sĩ quan truyền tin nhận được tổ hình ảnh thứ sáu, tiến hành xử lý chỉnh

hợp, chiếu lên màn hình lớn, không ngừng phóng to.

“Bề mặt tinh cầu

còn có nước mặn với diện tích lớn, được số lớn thảm thực vật bao trùm.”

“Theo hình ảnh

quan trắc được hiện nay, có tất cả ba mảnh lục địa tương đối lớn, đều có rừng

cây rậm rạp sinh trưởng, thích hợp dị thú và hung thú sinh tồn.”

“Không biết

trong thành có bao nhiêu tộc lông vũ.”

“Chỉ quan trắc

thấy dực long.”

Theo giọng nói,

một tổ lại một tổ ảnh xuất hiện trong màn hình, tách rời thành các khu vực khác

nhau, lần lượt phóng to.

Trên tinh cầu,

biển, đất liền, rừng rậm, sa mạc, thậm chí ao đầm và hang động trong rừng rậm,

dần dần hiện ra trước mặt mọi người.

“Hoàn cảnh của

nơi này rất thú vị.”

“Thú vị?”

Cuồng điêu lộ vẻ

mặt ngạc nhiên, phần lớn là thực vật có độc, thú vị chỗ nào?

Lúc trước vẫn

không rõ, thành Đá gặp nạn đói, vì sao bỏ không tinh cầu này không dùng, lại

chạy xa buôn bán. Sau khi xác nhận chủng loại thực vật, sắc mặt Lật Xuyên và

Lật Dược đều thay đổi.

Đã thấy không

dưới nghìn hành tinh, nhưng trải rộng thảm thực vật có độc, có khi nước biển

cũng mang độc, thật đúng là thấy lần đầu.

Vì sao thành Đá

lại có nơi như vậy?

Trước đây chưa

từng lộ ra một chút tin tức!

“Đương nhiên là

thú vị.”

Xích Quân nhấc

cặp chân dài, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cằm.

“Thời kỳ thái

cổ, tộc đàn đạo long bị trục xuất, không mảnh đất cắm dùi. Cuối cùng chỉ có thể

lựa chọn tự mình đào hang, tìm thảm thực vật có độc, dùng để đề phòng kẻ địch

có thể đến bất cứ lúc nào.”

Đạo long làm

việc không kiêng nể gì, chọc giận rất nhiều tộc đàn.

Càng to gan lớn

mật, mấy lần trộm chim non của tộc lông vũ, đánh cắp trứng và con non của bá

vương long.

Có một khoảng

thời gian, tộc khủng long còn hận chúng nó hơn tộc lông vũ, trục xuất chưa

tính, thậm chí phát động vây đuổi chặn đường. Chỉ cần là đạo long, bất kể

trưởng thành hay con non, chỉ cần bị bắt, đều cắn chết.

Liên tục bị bắt

giết, đạo long rốt cuộc học thông minh.

Không dám tiếp

tục tơ tưởng tộc lông vũ và bá vương long, dùng mọi phương pháp tìm được một

nơi hoang vu, đào hang trốn tránh, trồng thực vật có độc, bảo vệ con non mới

sinh.

“Đại khái khoảng

năm mươi vạn năm, đạo long tương đối thành thật, dựa vào dị thú và hung thú cỡ

nhỏ sinh tồn.”

Thời gian lâu

như vậy, cũng đủ tộc đàn sinh sôi nảy nở, khôi phục số lượng từng có.

“Sau đó, đạo

long khôi phục thực lực, từng đàn lao ra khỏi hoang mạc, bắt đầu trả thù ‘kẻ

địch’ ngày xưa.”

Đúng lúc là mùa

sinh sản, đa số tộc khủng long bất ngờ không kịp đề phòng, tổn thất nặng nề.

Đạo long đắc ý,

bị thắng lợi làm mê muội đầu óc, thuận thế phát động tấn công tộc lông vũ, lại

đá phải tấm sắt.

“Lúc ấy hơi bực

mình.” Xích Quân chống hai má, tóc đỏ khoác trên vai, giọng nói thờ ơ, “Chim

phượng năm tộc đón địch, cơ bản không để một con chạy thoát.”

Nói chung, kẻ đi

săn sinh sản đời sau, cũng thường trùng khớp với kỳ sinh sôi của con mồi.

Mùa sinh sản của

tộc khủng long, vừa vặn là thời kỳ tìm bạn đời của tộc lông vũ. Trong khoảng

thời gian này, chim trống vì hấp dẫn bạn đời, sẽ trở nên cực kỳ hiếu chiến,

nhất là chim dữ, số lần gặp mặt đánh nhau nhiều không kể hết.

Đạo long lựa

chọn tấn công vào lúc này, thật sự là cảnh giới cao nhất của tìm chết.

Lúc ấy Xích Quân

còn trẻ, không hiểu đám người kia đều nghĩ cái gì. Nhưng hắn nhớ rất rõ ràng,

phượng hoàng nhỏ ra đời năm đó, một con cường tráng hơn một con.

Thức ăn quá tốt,

muốn không cường tráng cũng khó.

“Sau đó, đạo

long lần thứ hai mai danh ẩn tích, thời gian rất lâu không xuất hiện lại.”

Nói đến đây,

Xích Quân nghiêm mặt, ngồi thẳng người, nhìn về phía Kim Vân trong màn hình,

nói: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Có đạo long hay

không, tôi không dám cam đoan.” Kim Vân nói.

Thời đại hắn

sinh tồn, đạo long đã rất hiếm thấy.

“Có thể khẳng

định là, thảm thực vật bên dưới không phải tự nhiên hình thành, đa số là nhổ

trồng cùng nhân công bồi dưỡng.”

Với kiến thức

truyền thừa của phượng hoàng, hoàn toàn có thể xác định, thực vật có độc trên

tinh cầu có nguồn gốc từ các tinh hệ khác nhau. Muốn nhổ trồng, cần tiêu hao

không ít thời gian và sức lực.

Tộc lông vũ dưới

đất sẽ không làm chuyện như vậy.

Trừ lãng phí

thời gian, không có lợi ích gì.

Giải thích duy

nhất, đạo long sinh sống ở đây, ít nhất đã từng sống.

“Thả thiết bị

gây nhiễu, cắt đứt liên hệ giữa tinh cầu với bên ngoài.”

Trang bị ẩn hình

của vực Xám chủng loại đa dạng, bất luận là tinh hạm cỡ lớn hay thiết bị cỡ

nhỏ, đều có thể tìm được kích cỡ chủng loại thích hợp.

Mệnh lệnh nhanh

chóng truyền xuống, đài quan sát quay ngược lại thành miệng pháo, bắn ra không

dưới mười quả cầu kim loại.

Cầu kim loại bao

vào quỹ đạo của hành tinh, tấm hợp kim ở mặt ngoài xòe ra, quay tròn quanh hành

tinh, cắt đứt tất cả tín hiệu giữa tinh cầu với bên ngoài.

“Chiếm đóng trạm

không gian.”

Thời đại Xích

Quân sống, tất cả chiến tranh lớn nhỏ đều là cơm thường. Hơn nữa tộc chim chạy

phản bội năm tộc phượng hoàng, có hiềm nghi hợp tác với tộc khủng long, gặp

được cơ hội như vậy, tự nhiên sẽ không nương tay.

“Rõ!”

Sĩ quan truyền

tin truyền đạt mệnh lệnh, chiến hạm tuần tra mở cửa cabin, ba chiếc tàu con

thoi nối đuôi nhau ra, giống như chim dữ ngắm chắc con mồi, lao thẳng về phía

trạm không gian.

Bởi vì Ô Đàn ra

lệnh thu hẹp phòng vệ, thành vệ tinh lại ở sát biên giới, cách thành chính

tương đối xa xôi, nhân viên trong trạm không gian đã bỏ chạy gần hết, chỉ còn

lại không đến trăm người, duy trì trong trạm hoạt động bình thường.

Trên tinh cầu

mọc đầy thực vật có độc, không có tài nguyên khoáng sản. Đa số dị thú sinh

trưởng biến dị, cả người là độc, căn bản không thể làm thức ăn. Rất nhiều người

không thể hiểu được, vì sao chủ thành muốn tiếp tục giữ lại tinh cầu này, đồng

thời phái người đóng quân bảo vệ.

Tộc lông vũ dưới

đất bị phái đến nơi này, đều sẽ nhịn không được oán giận vài câu.

“Canh giữ ở nơi

này còn không bằng đi ra ngoài buôn bán. May mắn còn có thể bắt mấy con tộc

trùng đỡ thèm.”

Hiện tại, quanh

trạm không gian được dọn sạch, đến điểm tụ cư gần nhất, cũng phải trải qua vài

lần nhảy không gian.

Nói nơi này là

“thuộc địa của tinh thành”, hoàn toàn không quá đáng.

Trong tháp quan sát,

một con long điểu đang ngồi trước đài điều khiển, chán đến chết ngáp một cái.

Nơi này đơn

điệu, quả nhiên là mười năm như một ngày, chưa bao giờ thay đổi.

“Thật không rõ,

vì sao dực long không thích dọn đi.”

Oán giận một

câu, long điểu vỗ vỗ bảng điều khiển, đứng lên nói: “Tôi đi ăn, các cậu nhìn hộ

tôi một lúc.”

“Biết rồi.” Hai

liệp hầu điểu không thèm quay đầu, nhìn chằm chằm màn hình ảo, đang khẩn trương

tiến hành đối chiến.

Ở nơi không thú

vị thế này, chỉ có thể dựa vào những thứ này giết thời gian.

Thấy vậy, long

điểu nhíu mày một cái, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì. Vươn vai một cái, ra

khỏi tháp quan sát.

Liệp hầu điểu

tùy ý liếc màn hình mấy cái, không phát hiện bất cứ thay đổi nào, lực chú ý một

lần nữa trở lại trên tình hình chiến đấu.

Trong trạm không

gian, bình tĩnh như trước kia.

Ngoài trạm không

gian, ba chiếc tàu con thoi im lặng đến gần, chiếm vị trí có lợi, mở miệng

pháo. Nhận được mệnh lệnh của hạm chỉ huy, lập tức hủy bỏ trạng thái ẩn hình,

đồng thời nổ súng.

Tia laser chói

mắt xuyên qua vũ trụ, ở ngoài trạm không gian nổ tung không mang theo một âm

hưởng.

Vách hợp kim bị

đục lỗ, trong rung lắc dữ dội, tộc chim chạy còn chưa kịp phòng ngự, đã bị đánh

xuyên qua, lỡ mất thời cơ nghênh chiến tốt nhất.

Sau ba vòng bắn

pháo, một chiếc tàu con thoi rỡ bỏ boong tàu tổn hại, mở cửa cabin.

Nhân viên trên

tàu mang theo vũ khí laser, từng nhóm xuống đất, lần lượt quét sạch trạm không

gian.

Hành động cực kỳ

thuận lợi.

Kẻ chống lại

chưa kịp chống lại, trước sau bị đánh xỉu.

Sau khi liệp hầu

điểu và long điểu bị bắt, cuồng điêu lao về phía phòng chỉ huy ở tầng năm, phát

hiện bên trong trống rỗng, không có một bóng người.

“Không phải

bẫy?”

Cuồng điêu không

dám tin chắc, bắt đầu tìm kiếm khắp nói. Cầm máy thăm dò, xác định không có bất

cứ nguồn nhiệt, không nhịn được hai mặt nhìn nhau.

Không có quan

chỉ huy trạm không gian?

Tộc chim chạy

thật đúng là một mình một nước.

Chiếm đóng trạm

không gian, thiết bị gây nhiễu vào vị trí, hai chiến hạm tuần tra không còn cố

kỵ, tắt trang bị ẩn hình, trực tiếp định vị trên bề mặt tinh cầu, xuyên qua

tầng khí quyển.

Hơn năm mươi con

khủng điểu đóng quân trong thành vệ tinh, nhiệm vụ là “bảo vệ” dực long trên

tinh cầu, chọn những con to khỏe gửi về thành chính.

Hai chiến hạm

tuần tra đến, làm các khủng điểu cực kỳ khiếp sợ. Thấy đồ đằng trên thân hạm,

càng loạn thành một đống, sinh ra sợ hãi tột cùng.

“Thành Vũ, sao

lại là thành Vũ?!”

“Là thiên nga?”

“Bọn họ muốn

phát động chiến tranh?!”

“Mau đưa tin về

thành chính!”

“Tín hiệu bị cắt

đứt, tin tức không thể gửi đi…”

Sĩ quan truyền

tin ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch.

“Cái gì?!”

Sắc mặt quan chỉ

huy tái mét, lập tức hiểu được, e là thành Vũ đã sớm âm mưu, chỉ chờ một cơ hội

này.

Nhưng mà, nếu là

muốn phát động chiến tranh, thì phải tấn công thành chính trước, hoặc là thành

vệ tinh tộc đàn sinh sống mới đúng. Tìm đến hành tinh biên giới này là sao?

Cho dù là cẩn

thận, cũng không cần cẩn thận đến mức này đâu?

Nhìn chiến hạm

trên bầu trời, quan chỉ huy khủng điểu lạnh cả người.

Bên trong thành

chỉ có vài chiếc tàu con thoi, số lượng và hỏa lực đều không phải là đối thủ.

Liều mạng, không thể nghi ngờ là một con đường chết. Nhưng cứ thế từ bỏ, để mặc

đối phương hạ cánh, hắn thật sự là không cam lòng.

Đúng lúc này,

chiến hạm tuần tra đột nhiên dừng lại, miệng pháo mở, tia laser chói mắt chớp

mắt phủ xuống.

Không cần quan

chỉ huy khủng điểu khó xử, Xích Quân đã giúp hắn làm ra quyết định.

Đạn sáng hạ

xuống, cây rừng đổ gãy từng mảnh, các khủng điểu lập tức chạy trốn tứ tán.

May mắn chạy đến

tháp chỉ huy mặt đất, tạm thời trốn được. Cho dù bị bắt, tốt xấu có thể giữ

mạng. Bất hạnh trực tiếp bị rung hôn mê, ngã ngửa, sống chết không biết.

“Hạ cánh.”

Giao quyền chỉ

huy cho Lật Xuyên, Xích Quân đứng lên, quyết định đích thân dẫn đội, đi vào

rừng rậm khả năng có đạo long.

Uyên sồ và thiên

nga đồng hành đều nóng lòng chờ xuất phát.

Săn khủng long

a, nghĩ đã thấy hưng phấn.

Cửa cabin mở ra,

phượng hoàng và cuồng điêu nối đuôi nhau ra.

Vì cẩn thận,

nhân viên hạ cánh đều đeo trang bị phòng hộ, tránh bị thực vật độc ảnh hưởng.

Chia thành ba

người thành một tổ, đeo vũ khí và máy thăm dò, phân tán ra đi vào trong rừng.

Có tàu con thoi và máy phi hành khác theo sát phía sau, chuẩn bị vận chuyển

“chiến lợi phẩm” bất cứ lúc nào.

“Growl!”

phượng hoàng vừa

mới xuất hiện, trong rừng liền truyền ra tiếng gầm.

Hơn trăm con dực

long vỗ hai cánh, từ trong rừng bay ra, liều mạng tấn công người đến.

“Tiếu ——”

Trong tiếng

phượng kêu dài, thiên nga dẫn đầu mở cánh, ánh sáng bạch kim có thể so với nắng

gắt, vạn nghìn mũi tên ánh sáng đồng loạt bắn ra.

Hai con dực long

dẫn đầu bị đâm thành nhím tại chỗ, thậm chí không kịp kêu, đã từ không trung

rơi xuống.

Thân thể khổng

lồ đập sụp tán cây, cổ thụ cao lớn đổ gãy, ầm ầm ngã xuống.

Nơi mặt vỡ, chất

dịch sền sệt chậm chạp chảy xuôi, bắn ra một chút dịch màu xanh, rơi xuống đất,

lập tức bốc lên một luồng khói trắng.

Bị dịch cây dính

vào, thi thể dực long lập tức hòa tan, phát ra một tiếng xèo, chớp mắt chỉ còn

xương khô.

“Lãng phí.”

Xích Quân bất

mãn bĩu môi, bay lên trước, tay không túm một con dực long, bóp gãy cổ, ném về

phía tàu con thoi. Động tác vô cùng dứt khoát.

Ở trước mặt hắn,

răng nanh vuốt sắc của dực long chỉ là thùng rỗng kêu to.

“Đám này có thể

làm thức ăn cho chim non, tốt nhất đừng lãng phí.”

Uyên sồ và thiên

nga phân công nhau hành động, một con tiếp một con dực long được đưa về chiến

hạm tuần tra. Cuồng điêu căn bản không có cơ hội ra tay, chỉ có thể đi theo

phía sau phượng hoàng nhặt sót.

Trong chớp mắt,

gần trăm con dực long bị bắt, còn sót lại không dám đánh thêm, quay đầu bỏ

chạy.

“Không cần

đuổi.”

Chuyện chỉ lợi

trước mắt không thể làm.

Hơn nữa, nhiệm

vụ quan trọng trước mắt là tìm kiếm đạo long.

“Bên kia có cổ

quái.”

Uyên sồ thích ăn

tộc kiến, để tìm tổ kiến, luyện được một đôi mắt sắc bén.

“Dưới tầng đá

màu xám tro kia, rất có thể có hang động.”

“Đi qua nhìn

xem.”

Xích Quân đi

trước, uyên sồ và thiên nga theo sát phía sau.

Cuồng điêu bị bỏ

lại sau cùng, nói là đề phòng dực long, thực ra là thiếu kinh nghiệm, vạn nhất

đạo long xuất hiện, sợ sẽ vướng tay vướng chân.

“Không sai, ở

đây có hang ngầm.”

Đến gần tầng đá,

phát hiện cửa vào, các phượng hoàng trở nên cẩn thận.

Xích Quân giơ

tay phải lên, mọi người lập tức phân tán, tạo thành hình tròn vây quanh tầng đá.

“Tiếu ——”

Tiếng phượng kêu

vang, cánh ánh sáng màu lửa đỏ mở ra, tên sáng chói mắt hiện lên, tiếp tục

ngưng tụ thành một thanh trường đao, lưỡi đao phản chiếu ánh sáng lạnh ghê

người.

Ầm!

Lưỡi đao chém

xuống, tầng đá bị gọt rụng từ đỉnh trở xuống.

Đá vụn bắn ra,

tầng đá sụp xuống từng mảng.

Con mồi trốn

trong lòng đất không nơi ẩn náu, liên tục phát ra tiếng gầm thét, đột nhiên lao

ra.

Thân như rắn

mối, bụng phủ vảy nâu xám.

Đầu dạng tam

giác, cổ dẹt, từ đuôi mắt đến sau gáy mọc mấy hàng sừng cứng hình mũi dùi.

Hai chân trước

sắc bén, đều phủ đầy vảy sừng cực nhỏ. Đầu ngón chân hình móc câu ngược, có ống

nọc độc, chất độc màu xanh lam không ngừng nhỏ xuống.

Chỉ cần bị cào

trúng, vết thương sẽ lập tức thối rữa.

“Đạo long!”

“Growl!”

Nhìn thấy phượng

hoàng, đạo long phát ra tiếng gào thét rung trời, hai mắt lóe ánh đỏ, miệng mở

rộng, bốn hàng răng sắc bén còn dính vụn thịt và vết máu dị thú.

“Đây là đạo long

biến dị.”

Xích Quân xoay

quanh một vòng, tránh khỏi nọc độc đạo long phun ra, nói, “Thời thái cổ đạo

long trồng thực vật độc, bản thân lại không độc. Đám kia bề ngoài là đạo long,

trên thực tế, đã tiến hóa thành một loài sinh vật khác.”

Toàn thân có

độc, tự nhiên không thể làm thức ăn cho chim non.

Bắt không có ý

nghĩa, cũng không cần phải giữ hoàn chỉnh.

“Lui ra phía

sau, hạ lệnh chiến hạm tuần tra bắn pháo.”

Phượng hoàng và

cuồng điêu rút lui, chiến hạm tuần tra hạ thấp độ cao, miệng pháo quay vào tầng

đá trong rừng, bắt đầu vòng bắn phá đầu tiên.

Sau bắn pháo,

đám Xích Quân lại lục tục tìm được vài hang ổ đạo long, thậm chí phát hiện cả

rừng hồng mộc bên cạnh một hang ổ.

Chứng cứ vô cùng

xác thực.

Nói khủng điểu

không tham gia âm mưu năm đó, hoàn toàn là nói mò.

Cùng lúc đó, Tần

Ninh làm người dẫn đường, lần thứ hai đi đến thành thị ngầm chu tước xây dựng.

Ở sau lưng cậu,

một trăm ba mươi sáu uyên sồ nhỏ xếp hàng tiến lên, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm

túc, lại vẫn khó nén hưng phấn.

Trong nơi dừng

chân của thành Vũ, Bạch Hử nhận được tin tức Xích Quân gửi về, trầm ngâm chốc

lát, đích thân liên hệ Ưng Kiền.

Lần lượt gặp đả

kích, hắc ưng chủ thành thật vất vả tỉnh lại, trải qua một phen giãy giụa,

quyết tâm từ chức chủ tịch nghị viện, chạy về thành Rừng trốn đi.

Không ngờ được,

tinh hạm chưa xuất phát, đã nhận được thông tin từ Bạch Hử.

Nhìn thấy thiên

nga cả người lóe sáng, Ưng Kiền chợt có dự cảm không ổn.

Quả nhiên, tốt

không linh xấu lại linh, không đến hai giây, dự cảm thành sự thật.

Nhìn đạo long và

hồng mộc xuất hiện trong màn hình, Ưng Kiền sắc mặt xám ngắt, cả người ngã ra

ghế, vẫn không nhúc nhích.

“Nói ra những

chuyện ngươi biết.” Bạch Hử tắt máy ghi chép, trực tiếp đi vào vấn đề, “Toàn

bộ, không sót một chút.”

Con mắt Ưng Kiền

xoay tròn, biết rõ không nên ôm may mắn, vẫn thử hỏi: “Nếu tôi nói tất cả, có

thể bỏ qua thành Rừng… ít nhất bỏ qua tộc nhân của tôi hay không.”

Bạch Hử không

nói gì, chỉ nhẹ nhàng nâng mi.

Nửa phút sau,

Ưng Kiền gục đầu xuống, không còn bất cứ giãy giụa, lấy ra năm máy ghi chép.

“Năm đó, tổ tiên

tôi ngẫu nhiên phát hiện, một loài thực vật đạo long trồng, có thể gây độc hại

đến tộc lông vũ, nhất là phượng hoàng.”

Nói đến đây, hắc

ưng dừng một chút, như đang châm chước dùng từ, tránh cho càng chọc giận Bạch

Hử.

“Hắc tư đặc ưng

là đồng minh ban đầu, về sau khủng điểu tham gia.”

“Theo ghi chép

tổ tiên để lại, bọn họ gặp phải một nhóm nhỏ đạo long, lúc ấy đang bị đuổi

giết, đã cùng đường.”

“Vì mạng sống,

thủ lĩnh chỉ có thể thỏa hiệp, dọn vào hành tinh biên giới, thời gian dài ẩn

náu, tiếp tục gây trồng cải tạo giống, cho đến khi không tạo thành tổn thương

với tộc đàn tham gia kế hoạch.”

“Sau khi chu

tước tuyệt chủng, dưới sự náo động của đạo long, hắc tư đặc ưng và khủng điểu

sinh ra vọng tưởng, muốn giết sạch tất cả phượng hoàng, trở thành vũ hoàng…”

Theo hắc ưng

nói, màn che bao trùm âm mưu từ từ vạch trần, từng khuôn mặt từng thề trung

thành, rốt cuộc không còn che giấu.

Bá vương long

Liệp hầu điểu

Tần Ninh Phấn Đấu
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau