Bùi Thiên nhìn về phía Ba Đài lạnh giọng nói ra.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền thở thật dài, thì thào nói ra:
Trong sự kiện lớn, thế mà lại xuất hiện loại chuyện này, Ba Thái Thú, không nên.
Hạ quan sơ sẩy, không biết dạy con, khiến tam hoàng tử không vui.
Vẻ mặt Ba Đài cực kém, thật không nghĩ tới, nữ nhi lại xúc động đến loại tình trạng này! Ngu muội đến cực điểm!
Nguyên bản còn muốn để nữ nhi biểu hiện tốt một chút, hiện tại biểu hiện thật đúng là khiến cho người ta kinh ngạc.
Ba Đài chắp tay, nhìn về phía luận võ đài, ánh mắt kiên định.
Nữ nhi nhất định phải cứu cứu! Không thể nhìn Uyển Thanh chết dưới Thần Kiếm như vậy.
Ba Đài lập tức nhảy lên, đi thẳng tới trước mặt nữ nhi, Ba Uyển Thanh thấy cha ra cửa, lập tức có niềm tin.
Ba!
Ba Uyển Thanh còn chưa nói hết lời, liền bị Ba Đài hung hăng tát một cái:
Ba Uyển Thanh bụm mặt, khó tin nhìn cha, cũng không có nhận rõ sai lầm của mình, thậm chí khẽ kêu ra:
Cha! Rõ ràng là bọn họ đang khi dễ nữ nhi! Vì sao người lại đánh con!!!
Ba Đài! Ngươi giết con dâu ta, ta không đội trời chung với ngươi.
Tay phải Dạ Minh tức vừa nắm.
Nguyên bản thương khung hỏa hồng lập tức gió nổi mây phun, hai cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa sắp hiện ra ở trước mắt mọi người.
Dạ gia phụ tử đồng thời triệu hoán Thần Kiếm.
Chỉ sợ tất cả mọi người không ngờ tới, nếu chuyện này không giải quyết tốt, sẽ phải lấy mạng đến thường.
Các học viện lớn xung quanh đều trầm mặc, phụ tử nhà này đúng là hai tên yêu nghiệt, nhìn thương khung hiện tại xem, tình cảnh như tận thế, toàn bộ An Khang châu đều bao phủ ở bên trong một cỗ sát ý.
Bùi Thiên làm viện trưởng, lúc này không thể không đứng ra:
Nói xong Bùi Thiên liền nhìn về phía Ba Đài, ngươi còn chưa động thủ sao? Chẳng lẽ muốn để cho ta tới sao?
Bàn tay Ba Đài đang run rẩy, mà Ba Uyển Thanh nhìn bóng lưng của cha, thì thào nói ra:
Ba Đài chậm rãi quay đầu nhìn về phía nữ nhi, trong ánh mắt che kín tơ máu, tất cả mọi người đang buộc cha ngươi, Uyển Thanh! Hồ đồ a!!!
Chỉ thấy bàn tay Ba Đài ngưng tụ, một thanh kiếm vô hình xuất hiện.
Xoạt!
Một cánh tay mang theo máu tươi xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Ba Đài bàn tay lớn vừa nắm, kiếm nhận ngưng tụ thành một đoàn vệt trắng, hất lên.
Ầm!
Cánh tay Ba Uyển Thanh biến mất.
Ba Uyển Thanh khó có thể tin nhìn cha gào thét, máu tươi văng khắp nơi.
Ba Đài tranh thủ thời gian đỡ lấy nữ nhi sắp ngã, đau lòng khó nhịn, cha đây cũng là đang cứu ngươi!!!
Dạ Côn lạnh giọng quát:
Quả thật, tất cả mọi người cảm thấy, con gái của ngươi giết thê tử của người ta, ngươi lại chỉ chặt một cánh tay, tay của nữ nhi ngươi đáng giá như vậy sao?
Sắc mặt Ba Uyển Thanh tái nhợt, vô lực hô hào.
Dạ Côn sát ý đã quyết, lạnh giọng nói ra:
Bùi Thiên không có ngăn cản Dạ Côn, Ký Văn Sơn cũng không có ngăn cản, Trưởng Tôn Tuấn Hiền càng sẽ không ngăn cản, giết người thì đền mạng, đây là Thiên Đạo, cũng là vương pháp.
Hiện tại vẻ mặt Ba Đài dữ tợn, nội tâm đang điên cuồng giãy dụa, nhìn xem nữ nhi hư nhược, bàn tay Ba Đài đang run rẩy.
Nhưng vào đúng lúc này.
Đông Môn Mộng đột nhiên kinh hô một tiếng.
Sau đó Dạ Côn chỉ nghe thấy âm thanh kinh ngạc của Nhan Mộ Nhi:
Ây, vậy ư?
Đúng vậy, ngươi xem một chút, ám khí kia đều bị chặn.
Đông Môn Mộng giật mình nói ra.
Diệp Ly biểu lộ là như vậy ( ̄ェ ̄;),vừa rồi kiểm tra thân thể Nhan Mộ Nhi liền biết, một chút chuyền đều không có, hoàn toàn là giả ra.
Nhìn một chút, thế mà đang cùng mẫu thân kẻ xướng người hoạ.
Tội nghiệp Côn ca và phụ thân, còn không biết, bộc lộ chân tình.
Nhan Mộ Nhi đứng dậy, hướng Dạ Côn cách đó không xa giơ giơ tay lên, nào giống một kẻ hấp hối sắp chết, còn nhảy nhót tưng bừng.
Mọi người thấy Nhan Mộ Nhi đứng lên liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, nữ hài tử xinh đẹp như vậy, nếu như hương tiêu ngọc vẫn, vậy thì thật đúng là đáng tiếc.
Thế nhưng!
Ba Đài nhìn thấy Nhan Mộ Nhi đứng lên, vẻ mặt liền cứng đờ, ánh mắt lại mang theo lửa giận.
Mà Ba Uyển Thanh thấy Nhan Mộ Nhi thế mà không có việc gì, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hôn mê.
Nguyên Chẩn vỗ vỗ ngực, đúng là vạn hạnh.
Dạ Côn tựa hồ đã biết, Mộ Nhi nghịch ngợm, vừa rồi là đang giả vờ... ngay cả mình cũng bị lừa rồi, thế nhưng nàng giả quá giống.
Như thế tính toán, cánh tay kia của Ba Uyển Thanh chẳng phải đã chém uổng?
Dạ Minh liếc mắt nhìn thê tử, ngươi nói sớm a...
Đông Môn Mộng biểu thị, nói sớm ngươi liền sẽ cười trừ.
Dạ Tần nhẹ nhàng thở ra, sau này tẩu tẩu đừng đùa kiểu này, đại ca ta kém chút nổi khùng rồi.
Nội tâm Nhan Mộ Nhi cười đến nở hoa, tiểu trọc đầu thật là đáng yêu, rất thích a ~ vừa rồi đều khóc.
Dạ Côn thật muốn giáo huấn thê tử thật tốt, không biết như thế sẽ dọa người ta chết khiếp sao?
Nhưng bây giờ vẫn phải nói chút gì đó, dù sao vừa rồi Ba Đài đều sắp ra tay thủ tiêu nữ nhi của mình, Mộ Nhi đứng lên thật rất đúng lúc.
Dạ Côn lập tức quát:
Mộ Nhi! Nàng làm sao không kiểm tra thân thể mình một chút! Chẳng lẽ không biết chúng ta rất lo lắng hay sao?
Phu quân, Mộ Nhi biết sai, vừa rồi cũng là bị hù dọa, cho rằng mình phải chết, cũng may mẫu thân nhắc nhở một chút, ta mới phản ứng được.
Quá xúc động! Quá bất cẩn! Về sau phải chú ý hơn, biết không!
Biết rồi, phu quân.
Nhan Mộ Nhi ủy khuất nói ra, thật đúng là phu xướng phụ tùy.
Dạ Côn hướng phía Bùi Thiên chắp tay nói ra:
Dạ Minh và Đông Môn Mộng cảm thấy không sai biệt lắm, trực tiếp quay trở về tại chỗ.
Hai thanh Thần Kiếm cuối cùng vẫn không có hạ xuống, nhưng cho dù không có hạ, cũng khiến những học viên này mở rộng ánh mắt.
Côn ca nói hiên ngang lẫm liệt, giống như vừa rồi chưa từng phát sinh chuyện gì vậy.
Trong lúc Dạ Côn quay người chuẩn bị đi xuống, Ba Đài đột nhiên trầm giọng hỏi:
Dạ Côn quay đầu nhìn Ba Đài, âm u nói ra: