Một bên khác, Côn ca cũng cùng thê tử trở về phòng.
Dạ Côn phát hiện, thê tử tựa hồ có chút không cao hứng, thế mà không nói chuyện với mình.
Nếu không nói thì đi ngủ vậy.
Một điểm phụ đạo cũng không có, trước khi cưới và sau khi cưới quả thật giống như hai người khác nhau.
Dạ Côn nhìn thê tử thế mà ngồi ăn bánh ngọt, nhịn không được hỏi.
Dạ Côn nghĩ sâu xa hai chữ này, vẫn là mau ngủ đi, Côn ca ta không đói bụng.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi thấy thế, đều muốn hỏi một câu, hiện tại đệ đệ ngươi lấy vợ, ngươi liền bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Dạ Côn bị một hồi tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức:
Trước cổng vang lên âm thanh Đông Tứ gọi.
Dạ Côn ôm thê tử, biểu thị thật là thơm.
Có chuyện gì...
Tối hôm qua châu trưởng tự sát trong nhà, nghe nói lưu lại lời khai nhận tội!
Dạ Côn mở choàng mắt, ngay cả Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi bên cạnh đều như thế.
Ký Văn Sơn tự sát? Đánh chết Dạ Côn cũng không tin.
Mặc áo bào vào, Dạ Côn trầm mặt đi ra:
Chuyện xảy ra khi nào?
Lão sư, chúng ta cũng là vừa vặn nghe thấy láng giềng nói, cụ thể còn không rõ ràng lắm.
Đông Tứ bên cạnh nhỏ giọng nói ra.
Dạ Côn cảm giác không thích hợp, hai vụ án mạng này, sau lưng khẳng định có thiên đại bí mật, tình nghi lớn nhất chính là Ba Đài.
Còn có tên Ngân Sắc Nam Nhân kia, nói không chừng hai người kia là cùng một bọn.
Phu quân, chờ chúng ta một chút.
Các nàng chịu khó đợi ở trong học viện, không được phép đi ra ngoài, biết không?
Dạ Côn nghiêm khắc nói ra, bên ngoài bây giờ rất loạn.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi dừng bước, lo lắng nói:
Phu quân, vậy ngươi phải chú ý an toàn.
Ừm, chờ ta trở lại rồi nói.
Được.
Dạ Côn lưu Đông Tứ cùng Đát Từ lại học viện, sung Phi Tuyết làm mã phu.
Phi Tuyết biểu thị, ta chẳng qua là một tên quét rác mà thôi.
Nhưng có đôi khi kiêm chức mã phu cũng được.
Đi đến phủ đệ châu trưởng đã là buổi trưa, lúc này đã có trọng binh trấn giữ, xung quanh đều là dân chúng xem náo nhiệt.
An Khang châu chúng ta gần đây thật loạn.
Đúng vậy, Phan Đô Úy bị mưu sát, gia chủ Dạ gia bị giết, hiện tại ngay cả châu trưởng cũng chết, thật khiến cho lòng người bàng hoàng.
Mấy hôm nay ta định về nhà một chuyến, chờ phong ba lắng xuống mới trở lại.
Đây là một biện pháp tốt, miễn rước họa vào thân.
Dạ Côn nghe mấy người xung quanh thì thầm, bước đến cổng phủ đệ.
Thủ vệ lập tức ngăn Dạ Côn lại.
Hiện tại Côn ca ở An Khang châu, đó là nhân vật không người không biết, không biết Côn ca ta, vậy liền không phải là người ở An Khang châu.
Thủ vệ tránh ra, Dạ Côn chắp tay, cùng Phi Tuyết đi vào phủ đệ.
Đây đã là lần thứ hai tới, vẫn là cảnh vật trước kia, thế nhưng bên trong lại có tiếng phụ nhân la khóc.
Đi vào trong đại sảnh, người đầu tiên Dạ Côn nhìn thấy chính là Ngân Sắc Nam Nhân. Hết cách, bộ khôi giáp màu bạc kia quá chói mắt.
Người thứ hai chính là Ba Đài, còn có một người đàn ông trung niên xa lạ đang nói chuyện với Ba Đài.
Ngân Sắc Nam Nhân trông thấy Dạ Côn, chắp tay.
Dạ Côn chắp tay hỏi:
Ngân Sắc Nam Nhân trầm giọng nói ra:
Sáng sớm hôm nay, thị nữ đi vào thư phòng quét dọn, phát hiện Ký Văn Sơn treo cổ, trên bàn sách lưu lại lời khai nhận tội.
Quả thật khiến cho người ta không cách nào tin nổi, Ký châu trưởng lại là người chưởng khống phía sau, án mạng Phan gia, xui khiến Dạ gia, đều là vì công tích, thật khiến cho chúng ta thất vọng đau khổ.
Ba Đài bên cạnh trầm giọng nói ra.
Ba đài vừa mới nói xong, phu nhân bên cạnh tựa như phát điên phóng tới Ba Đài:
Thủ vệ kéo lấy phu nhân phát điên, phụ nhân này chính là thê tử của Ký Văn Sơn.
Dạ Côn nghe thấy án mạng Phan gia, liền biết đây là cùng một chỗ hãm hại, dù sao án mạng kia là do mình làm, hiện tại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên trên người châu trưởng, rõ ràng là người sau lưng muốn lợi dụng chuyện này để kết thúc vụ án nan giải kia.
Nhưng cách làm như vậy khiến cho Côn ca rất khinh bỉ, thế mà dùng loại thủ đoạn ti tiện này, giao tình giữa mình và Ký Văn Sơn không tính sâu, nhưng mấy lần đều đứng ra nói chuyện thay mình, cho nên...
Cái nồi này, không thể để cho y tới cõng, dù sao một khi cõng rồi, liền sẽ mang tiếng xấu thiên cổ.
Dạ Côn ra hiệu thủ vệ buông Ký phu nhân ra, mình đi đến đỡ hỏi.
Ký phu nhân phảng phất thấy được cứu tinh duy nhất, nắm chắc tay Dạ Côn nói ra:
Nam nhân xa lạ đứng ở bên cạnh Ba Đài từ tốn nói:
Đây chính là động cơ, tạo ra sự cố, giải quyết hết, bẩm báo Thái Kinh, sau đó điều vào Thái Kinh.
Ngươi nói bậy!
Ký phu nhân chỉ nam nhân mắng.
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Ký phu nhân lâm vào hồi ức, mang theo nghẹn ngào nói ra:
Dạ Côn nghe xong, hoàn toàn không có một chút manh mối.
Dạ Côn hỏi.
Ngân Sắc Nam Nhân nói.
Dạ Côn cũng không nói gì, trực tiếp đi vào thư phòng, trước đó đi qua, vẫn biết đường.
Ngân Sắc Nam Nhân và Ba Đài cũng lập tức bắt kịp, vị kia nam nhân xa lạ đều như thế, thì thầm to nhỏ với Ba Đài.
Trong ngoài thư phòng có trọng binh trấn giữ, Dạ Côn ở ngoài phòng quan sát một chút, không có phát hiện cái gì, đi vào trong phòng liền nhìn thấy Ký Văn Sơn đặt ngang ở trên ván gỗ.
Xung quanh không có dấu vết đánh nhau, dây thừng trên xà nhà, ghế ở phía dưới ngã xuống đất, mọi thứ đều rất tự nhiên.
Nếu như người nhà họ Phan không phải do mình giết, thật sự sẽ cho rằng là do Ký Văn Sơn làm.
Đi tới trước mặt Ký Văn Sơn, trên mặt tái nhợt không có một chút hồng hào, làn da hiện lên màu lam, mạch máu trong mắt bạo liệt, vết đọng trên cổ cũng rất rõ ràng, chứng minh đây là còn sống treo cổ, không phải chết xong rồi mới treo lên.
Nam nhân xa lạ tò mò hỏi.
Xin hỏi ngươi là?
À, ta gọi Du Bỉnh, là gia chủ Du gia.
Có bệnh? Cha ngươi là muốn ngươi chết sớm à, thế mà lấy cái tên như thế.
Dạ Côn chắp tay nói, làm dáng một chút, người này hẳn là cha của tên Du Lương Hiên kia đi.
Ngân Sắc Nam Nhân nhìn thi thể khẽ thở dài một tiếng: