Tôn Noãn Tịch cúi thấp đầu. Trong mắt hiện lên tầng nước mỏng...
Tôn Noãn Tịch một hơi nói, nói một mạch về con người từng là chỗ dựa vững chắc mang tên Lục Triển Bách đó.
Tôn Noãn Tịch mỉm cười ngẩng đầu nhìn Dương Phong, tay chỉ vào những con người nhí nhố kia.
Khoảng thời gian trầm thấp ấy khiến con người trở nên lạc lõng.
Những con người được cho là " nhí nhố " ấy im ắng lạ thường. Họ thật chẳng muốn xen vào chuyện này, cũng chẳng muốn tai mình coi như bị điếc. Họ thật sự không thể cứu vãn nổi tình hình.
Xem ra nhanh gián cái thứ trong tay mình lên tấm bảng kia đi.
Mọi người nhanh chóng làm xong công việc, vội vàng rời đi, trước khi đi còn liếc qua chỗ Dương Phong với ánh mắt đầy thương cảm cũng có chút cổ vũ.
Từng cơn gió nóng tấp vào. Mùa hạ ở thành phố S này cũng thật nóng, làm con người cũng nóng nực mà sinh ra buồn bực.
Trong tiếng gió nhẹ phả hơi nóng, âm thanh vững vàng của Dương Phong chuyền tới bên tai Tôn Noãn Tịch có phần hơi lạc.
Lời chưa nói xong liền bị gián đoạn...
Tớ hiểu được lòng cậu muốn gì bởi vì tớ cũng từng đơn phương. Tớ biết, cảm giác không được đáp úng sẽ như thế nào. Nhưng mà, tớ không đáp úng được cậu.
Tớ không thể quên Lục Triển Bách cũng như không thể quên cậu, quên mọi người được, tớ không quên được cậu bởi vì cậu là người tốt nhất với tớ hiện giờ, tớ không thể quên Lục Triển Bách là vì tớ không thể phủ nhận được tớ từng yêu điên cuồng vì ai đó.