Yên Nhi, con thấy trong người thế nào? – Bà Lâm ngồi một bên giường, chậm rãi đưa tay vuốt tóc con gái.
Gương mặt phúc hậu ngập trong vẻ lo âu khiến Tuyết Vinh có chút cảm động. Cô là trẻ mồ côi nên chưa từng biết cảm giác được mẹ quan tâm là thế nào.
Đây là đâu?
Bệnh viện – Mẹ Yên Nhi khẽ thở dài – Con đột nhiên ngất xỉu trên trường.
Đúng rồi, Tuyết Vinh hình như đã bắt đầu nhớ lại. Chính tiếng leng keng kia là lý do khiến cô bị bất tỉnh. Mà nó từ đâu ra, do cái gì tạo thành thì vẫn chưa được xác định.
Người ta hẳn phải khám cho cô rồi. Có thể là không biết bao nhiêu lần. Bản thân Vinh đang muốn tìm ra nguyên do khiến cơ thể mình có những phản ứng kỳ lạ như vậy.
Tuyết Vinh bấy giờ mới ý thức được sự tồn tại của ông Minh trong góc phòng.
Con cần ở lại bệnh viện hết hôm nay. – Ba của Yên Nhi nói mà như ra lệnh – Chuyện đi học cứ tạm thời gác lại.
Không được, con phải… - Vinh còn đang định viện lý do đã nhận ngay cái lắc đầu từ chỗ mẹ. Câu nói vừa thốt ra phân nửa cũng tắt lịm - …Phải…phải…
Phải đi gặp anh chàng tên Cảnh Huy chứ gì?
A, sao ông ấy lại biết? Chẳng lẽ thầy Huy đã nói hết sự thật về thân thế của cô cho ba mẹ Yên Nhi biết rồi sao?
Con đó…Nếu không xảy ra chuyện lần này thì còn định giấu đến bao giờ?
Mẹ à, không phải con muốn giấu mà là chưa có cơ hội để nói.
Chà, cô nhất định phải tìm dịp cảm ơn Cảnh Huy. Không biết anh dùng cách gì mà thuyết phục được ba mẹ Yên Nhi tài tình như thế.
Thật ra Tuyết Vinh cũng không biết mình có yêu Thần Tuyên hay không. Nhưng anh dù sao cũng là chồng cô. Mà chồng thì xem như người trong mộng cũng không có gì quá đáng.
Ba mẹ, anh ấy và con rất thân thiết. – Vinh mới hai ngày ngắn ngủi đã theo thói quen, gọi ông bà là ba và mẹ - Hiện tại, con chỉ mong có thể sớm gặp lại ảnh.
Đúng là con gái lớn đều thành con người ta. – Ông Minh bấy giờ mới nở một nụ cười thật sự – Nhưng cái thằng đó kể cũng là người có ăn học. Nó hơn con cả một cái đầu.
Ba, ba nói gì vậy?
Yên Nhi – Bà Lâm lại đưa tay vuốt tóc cô – Ba mẹ lớn rồi nên biết cả. Kể từ lúc nhìn thấy thầy Huy, thấy cách cậu ta quan tâm con, mẹ đã ngầm đoán ra phần nào.
Trời ơi, họ đang nói gì thế? Vinh sắp sửa loạn óc lên rồi đây.
A, thì ra là con nhỏ nhiều chuyện. Mách lẻo như thế thảo nào nãy giờ chẳng thấy bóng dáng đâu.
Cuối cùng thì Tuyết Vinh đã hiểu. Nãy giờ chỉ có cô là con ngốc nên mới nghĩ không đâu.
Khoảng bảy giờ thì Cảnh Huy tới. Trong tay còn mang theo một cái hộp. Ba mẹ Yên Nhi như muốn tạo điều kiện cho họ nói chuyện nên lặng lẽ kéo ra ngoài, nói là đi ăn tối.
Tuyết Vinh lấy làm khó hiểu, không biết Huy đã cho hai ông bà uống cái gì mà có thể khiến họ đối xử tốt với anh như vậy. Dù gì người Cảnh Huy thích là Yên Nhi chứ đâu phải cô. Sự thật này Tuyết Vinh ngay từ đầu đã thú nhận. Nhưng vì anh không tin hay vẫn theo thói quen mà quan tâm cô như thế?
Ôi, Tuyết Vinh chẳng muốn là thế thân của Yên Nhi đâu.
Nhớ đến cái giận hồi chiều, cô bất giác không muốn trò chuyện nữa.
Huy như chẳng thèm đoái hoài đến vẻ mặt hờn dỗi của cô, tay thong thả đặt cái hộp lên đùi.
Ăn cháo không?
Không ăn.
Tôi nấu đó – Anh thản nhiên giới thiệu.
Đàn ông cũng biết nấu cháo sao? Tuyết Vinh không tin.
Cháo gà với đậu xanh?
Trong quyển Thời Thơ Ấu của cô có nhắc tới món này. Chính là thứ mà anh Si-rô làm cho người yêu khi cô bé nhập viện. Lúc đó, nhờ những tấm gương ở chỗ Thần Tuyên mà Tuyết Vinh mới biết được món ăn khi đau ốm này. Màu sắc tươi ngon của nó từng làm cô thấy tò mò kinh khủng. Chỉ tưởng tượng thôi cũng phát thèm.
Ăn thử nhé – Huy cười cười, đặt cái muỗng bằng sứ vào tay của Tuyết Vinh – Nếu không ngon có thể ói ra mà.
Xì! – Cô thẳng thắng trừng mắt nhìn anh một cái.
Màu mỡ gà óng ánh trên mặt, điểm thêm mấy hột đậu xanh, một ít tiêu cùng hành là cắt nhuyễn thật vô cùng hấp dẫn. Tuyết Vinh không nhịn được liền muốn ăn thử. Đây dù sao cũng là mong muốn từ rất lâu của cô.
Muỗng cháo chậm rãi được đưa lên miệng, nuốt xuống.
A!
Sao vậy? – Huy giật cả mình vì tiếng la và cái vẫy tay lia lịa.
Nóng quá – Tuyết Vinh vừa lè lưỡi vừa ra sức quạt vào miệng – Phỏng lưỡi rồi.
Đồ tham ăn. Em chẳng khác gì Nhã Chi trong truyện.
Nhã Chi? Có phải anh ta vừa nói cô giống Nhã Chi không? Chẳng lẽ Cảnh Huy đã đọc qua Thời Thơ Ấu do Tuyết Vinh viết?
Thế này thì đúng là anh ấy đọc rồi. Chẳng những thế còn muốn đem nội dung trong đó ra bàn luận cùng tác giả.
Vì khi viết về nhân vật này, trong đầu tôi luôn có một cảm giác mơ hồ khó hiểu – Tuyết Vinh thành thật trả lời – Có lúc gần gũi nhưng nhiều khi lại xa xôi, bí ẩn.
Vậy nên, em chỉ để cho Nhã Chi giữ lại hình ảnh của anh ta trong quá khứ?
Như vậy mới tạo được cảm giác thương tiếc.
Anh chàng này có vẻ am hiểu tâm lý của người viết văn.
Câu văn của em tuy lạnh nhưng ý tứ trong đó lại dạt dào tình cảm – Huy tiếp tục cho lời nhận xét - Tôi thật sự bị ấn tượng bởi tiểu thuyết Thời Thơ Ấu.
Vì sao?
Vì trong đó có nhân vật mà tác giả nói là rất giống tôi – Bàn tay anh giả đò vuốt nhẹ dưới cằm, môi mỉm cười theo kiểu các chàng diễn viên trên phim ảnh – Đúng không?