Khi bước vào Vô Tướng Giới, từ Nhất Niệm Phật Tôn đến Ôn Tử Ngọ, sau lại đến hội luận đạo, Khúc Duyệt chưa từng nghe bất kỳ người nào nói lời hay về cha mình. Nàng phát hiện bản thân mình khi niên thiếu cũng thực rất độc hại!
Sống với Cửu Hoang hai năm, ấn tượng của nàng đối với hắn luôn là một sơn đại vương bá đạo. Sau khi hắn bị bắt về quy án, nàng vẫn giữ nỗi sợ hãi hắn suốt mười năm, nhưng rốt cuộc thế nào?
Trong khi đó, cha nàng từ trước đến nay luôn như trời quang trăng sáng, ôn nhu tao nhã, thiên hạ vô song. Đặc biệt sau khi nghe được chuyện của ông và Giang lão tổ từ miệng Đại Ca, nàng cảm thấy họ như đôi bạn tri âm tri kỷ Bá Nha - Tử Kỳ, nhưng rốt cuộc thế nào?
Khúc Đại và Giang Nhị sao?
Nàng hiện tại chỉ đành tự an ủi, Khúc Đại là một quá khứ đen tối thời niên thiếu của cha.
Ít nhất tại Hoa Hạ ông cũng có danh tiếng tốt, bao gồm vài đại lão trong Tam Thiên Thế Giới khi nhắc đến Khúc Xuân Thu đều tán thưởng "là một nhân vật".
Đây thực ra là nội dung của chương 144. Một thời gian sau ngày up (khoảng 1 - 2 tuần) mình sẽ chỉnh lại nội dung cho đúng với thứ thự. Xin lỗi các bạn đọc trên wattpad vì sự bất tiện này, nhưng mình phải làm vậy vì truyện sau khi up trên wattpad là tự động bị load trên các web và app . Bạn có thể vào web chính của mình để đọc bản truyện được cập nhật mới, hoàn chỉnh nhất, hoặc chờ một thời gian.
Nàng có quá nhiều điều chưa biết, liền hỏi về Ôn Tử Ngọ: "Tật nói lắp của Ôn tiền bối có phải do cha gây nên?"
--- "Phải mà cũng không phải. Ta vốn muốn giúp ông ấy chứ không phải hại ông ấy. Con không biết đấy thôi, khi đó tu vi của Ôn sư huynh tiến triển rất chậm, hơn ngàn năm tuổi nhưng vẫn lơ lửng ở cấp bảy, còn có dấu hiệu trì trệ, khiến sư phụ rất phiền lòng."
--- "Xét cho cùng, là do Ôn sư huynh quá coi trọng thể diện của bản thân, quá để ý đánh giá của thế nhân, hoãn mỹ cùng trích tiên hai từ này trở thành chướng ngại trong quá trình tu luyện của ông ấy. Vì thế vi phụ mới bày một kế nho nhỏ giúp ông ấy thoát khỏi trói buộc, tu vi tiến bộ vượt bậc, sớm thành công hợp đạo. Là hảo ý của vi phụ."
Nghe rất có lý, nhưng Khúc Duyệt không dám tin hoàn toàn, cũng không muốn tiếp tục rối rắm việc này, nàng nói: "Con đến hội luận đạo là vì một con Thiên Ma trùng đã chui vào huyết mạch của con. Nếu không có Kim Quang Lưu Ly Tráo trong ý thức hải, con đã ma hóa mất rồi. Là Nhất Niệm Phật Tôn chỉ con đi tìm Ôn tiền bối..."
Khúc Duyệt: "Dạ, lúc trước..."
Khúc Duyệt nghĩ nhanh rồi nói: "Mười mấy năm trước, sau khi cha bế quan, có quái xà xâm nhập địa cầu, giết hại không ít người tu đạo, Bộ điều tra được một tà tu ở Cửu Hoang Sơn tại Thập Cửu Châu..."
Khúc Duyệt kể tóm tắt ngắn gọn. Từ án quái xà nói đến án ma chủng Thái Bình Dương, tập trung giải thích chuyện của Nguyên Hóa Nhất: "Cuối cùng Ẩm Triều Tịch tiền bối giúp Tam Ca giải phong kiếm cốt..."
Kể xong chuyện của Khúc Nguyên, Khúc Duyệt tạm dừng. Tam Ca vẫn luôn là tâm bệnh của cha, hiện giờ tìm được Tam Ca trở về, cha vẫn im lặng nãy giờ hẳn sẽ có suy nghĩ gì đó.
Quả nhiên Khúc Xuân Thu lên tiếng.
"Dạ." Khúc Duyệt nheo mắt, nàng kể cả một hành trình ly kỳ nhiều sự kiện mạo hiểm như vậy thế nhưng điểm khiến cha nàng chú ý lại rất lạ.
Thật ư?
Khúc Duyệt oán thầm trong lòng: Thật ra là bởi vì diện mạo của Tam Ca giống cha nhất trong sáu anh em, Tam Ca thay đổi diện mạo đồng nghĩa với nghi ngờ diện mạo của cha nên cha cảm thấy khó chịu chứ gì.
Nàng vờ như thờ ơ, tiếp tục nói: "Sau khi con bắt được Chi Kỳ, con giúp hắn lấy lại bản thể với điều kiện hắn khai ra kẻ chủ mưu. Biết được đó là Diệp Thừa Tùng nên con đến Thập Cửu Châu..."
Nàng kể lại chuyện gặp được Tuyết Lí Hồng và Tông Quyền: "Lục Thiên bị Rau Hẹ ăn hết, bản thể của Chi Kỳ đang được Rau Hẹ giữ, Tông Quyền và Tuyết Lí Hồng liên thủ đi đối phó Nhan Phong, có lẽ lúc này y đã là người chết rồi..."
Chừng nào trừ được mẫu trùng, nàng trở về thế giới ma chủng trả lại bản thể cho Chi Kỳ. Là tòng phạm hắn phải nhận xét xử của Tòa Án Dị Nhân, khi đó nàng sẽ giúp cầu tình, nhiều lắm chỉ bị giam giữ trong tầng mười bảy Thiên La Tháp chừng trăm năm.
Vụ án này sẽ hoàn toàn khép lại.
Khúc Duyệt bổ sung thêm: "Cha đừng lo, con cảm thấy thân thể vẫn ổn lắm, Lưu Ly Tráo có thể chấn trụ được mẫu trùng Thiên Ma, Ôn tiền bối đã đồng ý sẽ giúp con nghĩ cách."
Nói xong một lúc lâu vẫn không nghe Khúc Xuân Thu trả lời.
"Cha?"
Chừng một khắc qua đi, Khúc Duyệt vẫn không nghe thấy âm thanh nào.
Đã bay ra khỏi phạm vi thần thức của phụ thân rồi sao? Không đúng, sau khi nàng đề nghị đi chậm lại, tốc độ của đóa hoa đào bay này ngang bằng với cưỡi ngựa.
"Cha?" Khúc Duyệt lo lắng gọi.
Nghe được lời này, lòng Khúc Duyệt nặng trĩu, cha trong ấn tượng của nàng hơi chênh lệch với thực tế, nhưng kinh nghiệm và đầu óc của ông tuyệt đối là nhất lưu, nàng hỏi: "Không đơn giản thế nào ạ?"
Khúc Duyệt nói ngay: "Dạ có."
Khúc Duyệt không hỏi nguyên nhân lập tức làm theo. Gọi một lúc lâu mà chẳng thấy phản hồi.
Khúc Tống đem theo hạt châu mẹ bên người, theo lẽ sẽ lập tức trả lời nàng, nếu đang bận việc quan trọng, có thể nói nhanh anh đang bận giống như dùng điện thoại vậy.
Ánh mắt Khúc Duyệt tràn đầy lo lắng, lên tiếng hỏi Tuyệt Đại Phong Hoa đang nói chuyện với Cửu Hoang: "Tiền bối, sau khi nhị ca của ta đến Nhan gia báo tin cho mọi người, tiền bối có biết huynh ấy đi đâu không? Huynh ấy có nói gì không?"
Tuyệt Đại Phong Hoa suy nghĩ một chút: "Lúc ấy Điêu Hoàng đi trước, sau đó ta và Ẩm huynh cùng Huyễn Ba cũng rời đi, Tống tiểu huynh đệ hình như ở tại chỗ không thấy làm gì."
Khúc Duyệt nhíu mày, nàng đã nói với Khúc Tống chuyện Nhan Phong giao cho Tông Quyền và Tuyết Lí Hồng, để thiên nhân tự xử lý với nhau, bọn họ không cần can thiệp. Có lẽ Khúc Tống chờ đợi ở gần đó, tận mắt chứng kiến Nhan Phong đã chết, anh mới có thể quay về và khép lại vụ án. Tính cách của Khúc Tống luôn cẩn thận như vậy.
Liệu đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn chăng?
Tông Quyền và Tuyết Lí Hồng ra tay bắt Nhan Phong không thuận lợi, Khúc Tống ra tay giúp đỡ, họ ngã xuống cùng nhau?
"Cha, con không liên lạc được với Nhị Ca." Giọng Khúc Duyệt trở nên khẩn trương.
Lòng Khúc Duyệt thắt lại: "Lúc ấy con không biết đến sự tồn tại của Lục Thiên, cho rằng chỉ có một mình Nhan Phong... Là Nhan Phong cố ý tự để lộ mình ư?"
Khúc Duyệt không hiểu: "Báo thù?"
Khúc Duyệt tập trung nghe ông nói.
Cha sẽ không hỏi vô cớ, đồng tử Khúc Duyệt co rụt lại: "Chẳng lẽ là mẹ?"
Khúc Duyệt gật đầu, đúng là quan trọng, chỉ có thể thông qua khảo hạch mới giải trừ được hôn ước đang trói buộc trên người.
Khúc Duyệt hơi hiểu được ý tứ của cha nàng, đang định nói chuyện đột nhiên pháp khí bay chao đảo. Nếu không nhờ Cửu Hoang đỡ lấy, nàng không chú ý suýt nữa đã ngã nhào ra ngoài.
"Bay vào lốc xoáy trên biển." Tuyệt Đại Phong Hoa điều khiển bông hoa đào bay thoát ra khỏi lốc xoáy.
"Chẩn thận một chút." Cửu Hoang nhắc nhở y, "Lục Nương đang nói chuyện cùng ca ca nàng."
"Lão đệ, ngươi không đáng yêu như khi trong phòng giam nha, nhắc tới Khúc cô nương mới chịu nói với ta một câu." Dọc đường đi Tuyệt Đại Phong Hoa luôn muốn nói chuyện với Cửu Hoang, y nói mười câu Cửu Hoang chẳng đáp lại câu nào.
Không phải Cửu Hoang không để ý đến y, chỉ là ngồi trên đóa hoa hồng phấn này khiến cả người hắn khó chịu. Đang định giải thích đôi câu, pháp khi bay đột nhiên xóc nảy mạnh. Cửu Hoang lập tức đặt kết giới bảo hộ Khúc Duyệt.
Tuyệt Đại Phong Hoa lần nữa thi pháp khống chế, rồi thở dài: "Lão tử ở tầng mười tám cả ngàn năm, tu vi không bằng khi xưa nữa rồi."
Nói xong lại nhíu mày: "Lên tinh thần nào, có gì đó không đúng."
Khúc Duyệt cũng tạm ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn không trung, mây đen cuồn cuồn, tựa như sấm chớp mưa giông đang ập tới.
Oanh ---!
Một tia chớp đột nhiên bổ xuống.
Tuyệt Đại Phong Hoa lập tức điều khiển bông hoa bay thấp xuống, nhưng không ngờ mặt biển bên dưới đồng thời xuất hiện một lốc xoáy, một con rồng đen khổng lồ chui ra từ giữa lốc xoáy.
Là một con rồng đen ba móng!
Khúc Duyệt không thể tưởng tượng nổi: "Cha, trong Tam Thiên Thế Giới vẫn còn rồng thật ư?"
Nhưng không nhận được hồi đáp, truyền âm giữa nàng và Khúc Xuân Thu dường như bị một tầng kết giới ngăn trở.
"Tản ra!"
Lại một vài tia chớp giáng xuống, Tuyệt Đại Phong Hoa quát lên rồi thu hồi pháp khí bay. Hai tay y kết ấn, một loạt đóa hoa bay ra, hình thành một roi hoa dài mấy chục thước. Y phi thân lên, dùng roi quất vào chuỗi tia chớp khiến chúng phân tán ra.
Con rồng đen phía dưới gầm lên, bay khỏi mặt nước cắn về phía Cửu Hoang và Khúc Duyệt.
"Ta chạy thoát trước!" Sợ tình thế hỗ loạn sẽ làm Khúc Duyệt bị thương, Cửu Hoang lấy ra la y phủ cho nàng rồi ôm nàng chạy đi.
"Lão đệ, ngươi quá không trượng nghĩa nhé!" Tuyệt Đại Phong Hoa cạn lời, gia hỏa này chứng minh thấy sắc quên nghĩa thật nhuần nhuyễn mà.
Cửu Hoang nào nghĩ nhiều như thế, giao hết cho Tuyệt Đại Phong Hoa gánh vách, hắn chạy nhanh: "Đây giống như thiên kiếp, trong biển hình như có thứ gì đang độ kiếp, chúng ta xui xẻo đi vào vòng thiên kiếp."
Tim Khúc Duyệt đập thình thịch, đang êm đẹp vì sao đột nhiên giáng xuống thiên kiếp? Nàng ngập ngừng: "Thứ gì đó có lẽ là cha ta."
Cửu Hoang lập tức dừng lại, lắp bắp nói: "Cha, cha? Vậy đích thực không phải thứ gì."
Vừa nói dứt câu, hắn mơ hồ ý thức được trong lời nói có chỗ không đúng, vội vàng giải thích: "Không phải, ta chỉ là kinh ngạc ông ấy còn sống sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Sinh tử thời tốc, thật sự k ích thích.