Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe Mobile Home đứng trước tòa biệt thự độc lập gần vịnh Repulse đảo Hồng Kông.
Biệt thự này được trang trí theo phong cách cổ, cách bờ biển chỉ trăm mét, ra cửa không xa là bãi biển tư nhân, bên trên còn xây hành lang trên biển, giống như biệt viện của hoàng gia thời cổ.
Nhìn từ xa cả biệt thự giống như cự thú xấu xí nửa ngồi, một con sông nhỏ chảy từ phía sau biệt thự ra.
Cửa xe Mobile Home mở ra, Mạc Phàm, Tiểu Tuyết, Lưu Nguyệt Như và A Hào bước xuống xe.
Bởi vì lần này tới Viên gia cầu hôn, Lưu Nguyệt Như thì khá quen thuộc với Hồng Kông, lại là người Mạc gia, do bà đại diện thay Mạc gia thì rất thích hợp.
Hôm nay Lưu Nguyệt Như mặc tây trang nữ màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, mái tóc màu đen được búi lên cao đầu.
Trải qua tu luyện ở Mạc gia, dáng người quyến rũ và đẫy đà trời sinh của bà không có giảm bớt, trái lại trẻ tuổi hơn trước nhiều, giống như mỹ nữ tổng giám đốc có khuôn mặt xinh đẹp và khí chất thành thục, khiến người ta liếc mắt một cái là ái mộ, hai mắt hờ hững, suốt đường đi không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.
Nhưng trong mắt Lưu Nguyệt Như luôn chỉ có Mạc Phàm.
Lưu Nguyệt Như mỉm cười, chỉ một biệt thự cách đó không xa nói.
Sau khi chồng bà qua đời, bà vẫn luôn cảm thấy có người động tay động chân ở sau lưng, đã từng đi tìm người Viên gia tính nguyên nhân.
Bà dùng mấy trăm vạn cuối cùng đạt được một tin, quy củ của Viên gia là không tính cho người chết.
Nhưng nếu bà đồng ý ngủ một tối với người canh cửa Viên gia, bọn họ sẽ suy xét để thiên sư Viên gia ngoại lệ tính cho bà.
Trong cơn tức giận bà không cần mấy trăm vạn kia, không còn một chút ấn tượng tốt với Viên gia ngạo mạn và vô liêm sỉ.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn biệt thự một cái, lông mày nhướn lên.
Viên gia không hổ là Viên gia.
Mạc tiên sinh nhìn ra được gì sao?
Lưu Nguyệt Như tò mò hỏi.
Bà từng thấy không ít biệt thự, nhưng lần trước tới cảm thấy biệt thự Viên gia rất khác, cụ thể là khác thế nào bà không nói được.
Thậm chí bây giờ bà là tu sĩ, có tu vi trong người, cũng chỉ cảm nhận được mãnh liệt hơn trước kia một chút, nhưng bà vẫn không thể nói rõ được.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Trang viên Mạc gia chỉ là long địa dài, biệt thự Viên gia này thì gánh cửu long sơn, có khoảng chín long mạch, là Cửu Long Địa hiếm có, riêng linh mạch trang viên Mạc gia đã không thể so sánh.
Hơn nữa trước mặt biệt thự Viên gia là nước, rồng bơi nước cạn, lại là ván cờ giam rồng hiếm có, khiến linh khí sẽ không lan ra cũng sẽ không biến mất.
Biệt thự Viên gia là một con ác thú hút nước, sau khi tiến vào thì ra ít, tham mà không dứt, dùng bất tận.
Cho nên ở đây có cảm giác cửu long bơi quanh người.
Lưu Nguyệt Như kinh ngạc nói.
Mạc Phàm cười nhạt, cửu long chi địa mà thôi, linh khí nồng đậm hơn trang viên Mạc gia một chút, rất hiếm có ở trên Địa Cầu, nhưng ở trong mắt hắn chỉ là bình thường.
Hắn còn chưa mở miệng, một giọng nói chói tai truyền đến.
Giọng nói này vừa vang lên, hai người đàn ông mặc áo khoác màu lam vẻ mặt kiêu ngạo đi tới.
Mạc Phàm liếc mắt ra hiệu với A Hào, A Hào đi tới.
A Hào lạnh lùng liếc hai người một cái, trầm giọng nói.
Một người đàn ông trong đó mỉm cười, hỏi một người đàn ông khác.
Một người đàn ông khác cười lạnh lùng, hơi vuốt cằm nói.
Vẻ mặt người đàn ông kia lạnh nhạt, hạ lệnh đuổi khách.
Giọng điệu không chút khách sáo, ngay cả biểu cảm nhìn đám Mạc Phàm cũng như nhìn mấy tên hai lúa.
Sao bọn họ có thể không biết Bạch gia Giang Nam, chỉ là một gia tộc nhỏ bé, Viên gia bọn họ là nơi gia tộc nào muốn tới thì tới sao?
A Hào nhíu mày, nhìn về phía đám Mạc Phàm như xác nhận.
Ánh mắt Mạc Phàm hơi phát lạnh, không đợi hắn nói gì, Lưu Nguyệt Như hơi nhếch miệng đi tới.
Lưu Nguyệt Như lạnh lùng nói.
Vẻ mặt hai người khó coi, nhìn thoáng qua nhau.
Vẻ mặt một người đàn ông trong đó lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
Đương nhiên bọn họ biết một vị tiểu thư Viên gia gả cho Bạch gia, nhưng vậy thì thế nào?
Viên gia không chỉ có một vị đại tiểu thư gả cho Bạch gia Giang Nam, còn có một người gả cho Phong gia Vân Châu, chuyện này không phải bí mật gì, rất nhiều người hơi điều tra là có thể biết được.
Mấy người biết chút tin tự xưng là biểu tiểu thư Viên gia, vậy bọn họ là người thân của nữ vương Elizabeth Anh quốc nhé.
Khoác loác vừa thôi.
Nhưng muốn tiến vào cửa Viên gia thì không đơn giản như vậy.
Lưu Nguyệt Như nhíu mày, không biết phải nói gì.
Đúng lúc này, một cô gái đáng yêu đi từ trong cửa ra, một tay để bên môi, chớp chớp mắt nhìn Tiểu Tuyết.
Cô gái này khoảng 15, 16 tuổi, mặc váy dài màu xanh, đôi mắt ngập nước như hai khối bảo thạch, phiếm thanh quang nhàn nhạt.
Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, giống như thiếu nữ xinh đẹp, tinh linh, đáng yêu trong truyện tranh,
Lông mày Tiểu Tuyết nhướn lên, hỏi.
Mẹ cô đứng thứ chín ở Viên gia, là người nhỏ nhất, bên trên còn bảy anh trai và một chị gái.
Lúc cô còn nhỏ hai nhà còn lui tới, sau khi mẹ cô qua đời, cô cũng ít rời khỏi Bạch gia.
Nha đầu này gọi mẹ cô là dì út, hẳn là con gái của dì cô Phong Sa Tuyết đại tiểu thư Phong gia.
Phong Sa Tuyết híp mắt thành đường ngang, cười hì hì nói.
Lưu Nguyệt Như lạnh lùng liếc hai người kia nói.
Trong mắt hai người kia chớp lóe ánh sáng lạnh, một người trong đó định đi bẩm báo, giọng một người phụ nữ khác truyền từ trong cửa ra.