Nhìn thấy những người này, có không ít người ở xung quanh nhỏ giọng nói.
Nếu bảo vệ của thịnh yến Thiên Tứ tới đây, cho dù là ai ở trên du thuyền cũng không tạo nổi sóng gió gì.
Không phải không có ai gây chuyện ở thịnh yến Thiên Tứ, lúc trước có một cao thủ tông phái nhìn trúng vợ một phú thương, dựa vào thực lực Tiên Thiên Tông Sư muốn bá vương ngạnh thượng cung, kết quả bị bảo vệ của thịnh yến Thiên Tứ đánh thành thái giám.
Thực lực vô dụng ở đây, dựa vào thế lực tốt hơn.
Sắc mặt một nhà ba người Trần Phàm Không khó coi, trong mắt đều là lo lắng.
Mộ Dung Sùng Đức hừ lạnh một tiếng, vô cùng bất mãn hỏi.
Phá chuyện tốt của ông ta, đâu dễ giải quyết như vậy.
Quản lý đội bảo vệ kia vội vàng nói.
Mộ Dung Sùng Đức hơi nhếch miệng, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, chỉ vào A Hào thản nhiên nói.
Không phải tiểu tử này muốn chơi sao, vậy thì chơi với cậu ta tới cùng.
Quản lý đội bảo vệ kia hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, nhìn về phía A Hào.
Mộ Dung Sùng Đức là khách trên du thuyền này, ông chủ bọn họ đã yêu cầu phải chăm sóc đặc biệt.
Khách quý yêu cầu, sao có thể từ chối?
Quản lý đội bảo vệ lạnh lùng nói.
Bất luận là giọng điệu hay sắc mặt, không phải như khi đối mặt với Mộ Dung Sùng Đức.
Ở bên cạnh Mạc Phàm, Tiểu Vũ đang được Mạc Phàm đút bánh nhíu mày, cái miệng khẽ nhếch lên.
Mạc Phàm lau miệng cho Tiểu Vũ, nhìn lướt qua quản lý đội bảo vệ và đám người mới tới.
Quỳ xuống đúng không?
Không sai, nhưng không phải cậu, là cậu ta…
Quản lý đội bảo vệ gật đầu liên tục.
Ông ta còn chưa nói xong, mấy chữ truyền từ miệng Mạc Phàm ra.
“Cộp cộp cộp…” Âm thanh đầu gối chạm vào sàn nhà và tiếng kêu r3n vang lên, bao gồm cả quản lý đội bảo vệ trong đó, tất cả những “cao thủ” đều quỳ trên mặt đất, trên mặt là đỏ bừng.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tay mẹ Trần Huyền Phong run lên, thiếu chút nữa ly rơi xuống đất.
Chuyện này…
Tiểu tử này cũng quá lớn gan rồi?
Sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Phải biết rằng có thể tổ chức hoạt động quy mô lớn quốc tế, tuyệt đối không phải người bình thường.
Mạc Phàm ném thuộc hạ của Mộ Dung Sùng Đức ra bên ngoài còn chưa tính, ngay cả cao thủ mời tới trên du thuyền cũng quỳ trên đất, không khác gì chui đầu vào rọ.
Mộ Dung Sùng Đức hơi híp mắt, đắc ý vừa xuất hiện trong mắt lập tức biến mất không thấy, thay vào đó là lửa giận không thể tiêu tan.
Mộ Dung Sùng Đức nắm chặt ly rượu vang, trầm giọng nói.
Ông ta lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, có tình cảnh gì mà chưa từng thấy.
Lúc này ông ta không cần làm gì, đợi là được.
Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.
Hắn vốn có thể g iết chết Mộ Dung Sùng Đức bằng một ý niệm trong đầu, nhưng so với g iết chết Mộ Dung Sùng Đức hắn càng muốn xem người đứng sau lưng ông ta hắn không thể trêu vào là ai.
Mạc Phàm vừa nói câu này xong, không ít người ở xung quanh đều lắc đầu.
Phần lớn bên cạnh Mạc Phàm là cao thủ, nếu lúc này bọn họ rời đi, vẫn có thể thừa dịp người tổ chức thịnh yến Thiên Tứ chưa tới chạy trốn trước.
Mạc Phàm lại lựa chọn ở lại, trúng phép khích tướng của Mộ Dung Sùng Đức.
Nhưng không ai nhắc nhở.
Bọn họ không quen Mạc Phàm, lúc này nhắc nhở Mạc Phàm chẳng khác nào đắc tội trên đầu lão hổ Mộ Dung Sùng Đức.
Không cần vì một tiểu tử không biết trời cao đất rộng, mạo hiểm lớn như vậy.
Mộ Dung Sùng Đức hơi nhếch miệng, cười nham hiểm.
Ngay cả Mạc Phàm cũng không biết thân phận của ông ta, ông ta vốn đang lo lắng Mạc Phàm sẽ chạy mất, xem ra lo lắng này là dư thừa rồi.
Mạc Phàm lắc đầu cười, tiếp tục đút bánh ngọt cho Tiểu Vũ.
Mộ Dung Sùng Đức nói với quản lý đội bảo vệ.
Ông ta vừa mới nói xong, không biết người nào kêu lên.
Không ít người nhìn về phía cửa đại sảnh du thuyền, một người đàn ông trung niên mặc tây trang giá trị xa xỉ, dẫn theo mấy chục người đi tới.
Người đàn ông này không phải ai khác, đúng là Tống gia Giang Nam, Tống Minh Huy thuộc hạ Mạc Phàm thần phục lúc trước.
Tống Minh Huy vẫy tay với người phía sau, một đám người chặn cửa ra lại.
Ông ta chỉ dẫn theo mấy người đi lên tầng hai.
Nhìn thấy Tống Minh Huy, không ít người nhao nhao nhường một con đường, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm như nhìn người chết.
Chỉ trong phút chốc Tống Minh Huy đã tới tầng hai, nhìn thấy một đám thuộc hạ đang quỳ trên đất, lông mày ông ta nhíu lại, trong mắt xuất hiện giận dữ.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy Mạc Phàm đang đút đồ ăn cho Tiểu Vũ thì vẻ mặt sửng sốt, giận dữ trong mắt biến mất không còn, trong chớp mắt mồ hôi lạnh làm ướt đẫm lưng.
Ông ta thấy Mạc Phàm không để ý đến mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hơi chỉnh quần áo đi về phía đám Mạc Phàm và Mộ Dung Sùng Đức.
Mộ Dung Sùng Đức thấy Tống Minh Huy đi tới vốn vui vẻ, sau đó thay thế bằng giận dữ.
Mộ Dung Sùng Đức âm dương quái khí nói.
Tống Minh Huy nhướn mày, cười khẽ.
Mộ Dung tiên sinh ông khoan hãy tức giận, khách không mời mà tới và ra tay ông nói là ai thế, làm phiền ông chỉ giúp tôi một phen, tôi sẽ giúp ông giải quyết.
Chẳng lẽ ông không nhìn thấy sao, nơi này ngoại trừ bọn họ ra còn những người khác à, nói cho ông biết, nếu ông không xử lý hẳn hoi chuyện này, Tống gia Giang Nam ông đợi xong đời đi.
Vẻ mặt Mộ Dung Sùng Đức lạnh lẽo, nhìn đám Mạc Phàm trầm giọng nói.
Tống Minh Huy liếc thấy vẻ mặt Mạc Phàm rất lạnh nhạt, nên dời mắt nhìn về phía Mộ Dung Sùng Đức.
Tống Minh Huy cười hỏi.
Ông ta vừa nói những lời này, trong chớp mắt tầng một tầng hai du thuyền vô cùng yên tĩnh, không có một chút âm thanh.