Hai người kia đánh cược không thực hiện thì chưa tính, vậy mà còn cho hắn một kích, quay đầu đã muốn rời đi, bọn họ nghĩ hay quá nhỉ.
Hắn cao giọng nói, hai chữ truyền từ miệng hắn ra.
Hai chữ này vừa vang lên, cơ thể Charlieson và Rudy lập tức dừng giữa không trung.
Không chỉ hai bọn họ, ngay cả lá rụng, bụi đất xung quanh bọn họ, đám Âu Dương Nhược Tuyết, thụ nhân và đại thạch cũng cùng dừng lại, giống như không gian dừng lại vào lúc này.
Vẻ mặt Charlieson và Rudy ngẩn ra, trong mắt xuất hiện tuyệt vọng.
Cái cây nhỏ này có thể khống chế thảo mộc và thổ thạch ở trong sơn động còn chưa tính, vậy mà còn khống chế được không gian trong sơn động.
Charlieson như bị bệnh tâm thần nghiến răng kêu lên.
Nếu không mở miệng, chỉ sợ ông ta không có cơ hội nói nữa rồi.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hai tay vung lên.
Thạch tiễn to lớn trên đỉnh đầu Charlieson nhoáng lên một cái xuất hiện trên không Rudy, tám thụ nhân thì vây quanh Charlieson nước không lọt qua được, nhánh cây to lớn, dây leo tràn đầy trời đất chĩa về phía Charlieson.
Mạc Phàm ra lệnh, thạch tiễn và thụ nhân cùng tấn công.
“Rầm rầm!” Tiếng nổ to vang lên.
Ở chỗ Charlieson được thay bằng một vũng máu.
Ở chỗ Rudy có chi chít mũi tên, một bóng người biến thành mảnh nhỏ.
Charlieson và Rudy cùng bị tử vong dưới công kích của mình.
ấ ể ố ế ể ếMạc Phàm vung tay lên, hỏa diễm dấy lên trên thi thể hai người, chỉ trong phút chốc đã biến thành hư ảo, cơ thể đám Âu Dương Nhược Tuyết cũng khôi phục tự do.
Một đám người nhìn về phía nơi đang cháy, khi ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm thì tràn đầy sùng kính.
Ngay cả Âu Dương Nhược Tuyết nhìn về phía Mạc Phàm, trong đôi mắt cũng có thêm vài phần kính sợ.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy mình là người của hội ngũ lão, Mạc Phàm hung hãn tới mấy cũng không dám làm gì cô ta.
Bây giờ xem ra cô ta sai rồi.
Tuy Mạc Phàm còn chưa tới 20 tuổi, nhưng tâm trí thành thục hơn những người sống trên trăm tuổi.
Cô ta chỉ chưa chạm tới điểm mấu chốt của Mạc Phàm, một khi chạm tới điểm mấu chốt này, chỉ sợ kết cục không khác gì Charlieson và Rudy.
… H
ỏa diễm tắt, Âu Dương Nhược Tuyết và Trần Phàm Không đi tới bên cạnh Mạc Phàm trên đảo nhỏ.
Trần Phàm Không cúi người thi lễ với Mạc Phàm, cảm kích nói.
Nếu không có Mạc Phàm, bọn họ đã không còn cả người cả của rồi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Khi nói chuyện ý niệm hắn vừa động, một đám bậc thang xuất hiện xung quanh sơn động, giống như hàng dài lượn vòng đến đỉnh núi.
Những trận pháp ở gần linh thảo linh dược cũng được phá giải hết, từng đạo hào quang sáng lên trên vách núi, vô cùng rực rỡ.
Trần Phàm Không không nhăn mày nói.
Tuy linh thảo linh dược ở đây rất trân quý, bán mấy ngàn triệu cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mấy thứ này đều do Mạc Phàm đoạt được, đồng ý của Mạc Phàm lúc trước đã đủ nhiều rồi, ông còn dám lấy linh thảo linh dược hết sao?
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Một phần mục đích hắn tới đây là đạt được Trường Sinh Linh Thụ, có cái cây này duy trì động thiên Mạc gia mấy trăm năm sẽ không thành vấn đề.
Nhưng hiện giờ hắn cần linh hồ và linh thổ dưới cái cây nhỏ này.
Cái cây nhỏ này nhìn không lớn lắm, thực ra đã hơn một ngàn năm, linh hồ linh thổ ẩn chứa linh khí khổng lồ, đủ để hắn khôi phục tất cả tu vi, đây mới là mục đích chân chính của hắn.
Linh thảo linh dược trên núi cũng không tệ, nhưng không có tác dụng lớn với hắn.
Thay vì nhận một lượng lớn thứ vô dụng, chẳng bằng đưa cho Trần gia, mấy thứ này quan trọng với Trần gia hơn nhiều, coi như là trả ân tình kiếp trước của Trần Huyền Phong.
Trên mặt Trần Huyền Phong lập tức lộ ra vẻ khó xử.
Nếu ông nói không cần mấy thứ này thì là giả, nhận lấy cũng không tốt lắm.
Âu Dương Nhược Tuyết bĩu môi nói.
Linh dược linh thảo này rất khó tìm ở bên ngoài, cô ta cũng hơi động tâm, nếu Mạc Phàm cho cô ta, chắc chắn cô ta sẽ không khách sáo, tuyệt đối không có chút khó xử.
Trần Phàm Không nói.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ nói.
Kiếp trước hắn có ấn tượng không tệ với Trần Phàm Không, đừng nói là chút đồ này, đưa thứ trân quý gấp trăm lần Trần Phàm Không cũng không cần khách sáo với hắn.
Trần Phàm Không hơi thở phào nhẹ nhõm, dời mắt nhìn Âu Dương Nhược Tuyết.
Ở Hoa Hạ, có không biết bao nhiêu người cầm đủ loại kỳ trân dị bảo muốn mở cánh cửa chỗ hội ngũ lão, đều không công mà lui.
Âu Dương Nhược Tuyết chủ động muốn những linh thảo linh dược này, cơ hội tốt tiếp xúc với hội ngũ lão, tất nhiên không thể bỏ qua rồi.
Âu Dương Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Trần Phàm Không một cái, dáng vẻ được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Trần Phàm Không cười nói.
Nói xong ông gọi những đệ tử Trần gia đi hái linh thảo linh dược, trên đảo nhỏ chỉ còn lại Mạc Phàm và Âu Dương Nhược Tuyết.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua Âu Dương Nhược Tuyết còn chưa đi, hỏi.
Âu Dương Nhược Tuyết chỉ đám Tần Vô Nhai ở trong nhà giam, hỏi.
Nhiệm vụ cô ta tới lần này ngoại trừ cảnh cáo Mạc Phàm, còn xử lý chuyện Mạc Phàm và tông môn ẩn thế.
Bọn họ sao?
Đúng vậy.
Âu Dương Nhược Tuyết gật đầu với vẻ nghiêm túc.
Tông môn ẩn thế là bức tường thứ nhất của Hoa Hạ, nếu bị Mạc Phàm phá hỏng, chuyện này không phải là chuyện nhỏ.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Rõ ràng là giết mấy người vô cùng quan trọng, nhưng ở trong mắt hắn lại không khác gì giẫm chết mấy con kiến.
Âu Dương Nhược Tuyết nhíu mày, hỏi.
Chuyện này tạo ra chấn động lớn như vậy, tất nhiên cô ta biết.
Dẫn tới cục diện như bây giờ, toàn bộ đều vì Dạ Vô Nhai của Long Hoa Hội.
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
Âu Dương Nhược Tuyết nhíu mày nói.