Mạc Phàm nhìn chìa khóa trong tay, nói.
Giết Lâm Thiên Nam, chân nguyên trong cơ thể hắn mới tới cực sổ, bước tiếp theo là ngưng tụ Cửu Chuyển Kim Đan.
Ngưng tụ Kim Đan cần bao nhiêu linh khí hắn không biết, nhưng ở Địa Cầu, hẳn là không có nơi có thể chống đỡ để hắn Ngưng Đan.
Cho dù là ở Tu Chân giới, cũng phải tìm vật phẩm hay động thiên phúc địa cực phẩm mới được.
Dù sao hắn muốn ngưng tụ Cửu Chuyển Kim Đan, lúc hắn nhất nguyên cửu phân, đã dùng hết linh khí trong ngọn núi ở Bồng Lai tiên đảo, lần này sẽ càng nhiều hơn.
Nói không chừng Phong Thiên Chi Địa này có thể.
Ngưng tụ Cửu Chuyển Kim Đan, khi hắn tới Tu Chân giới mới có năng lực tự bảo vệ mình.
Mạc Phàm vừa nói những lời này, Lâm Thiên Nam nhíu mày, sắc mặt đám Tần Vô Nhai khó coi.
Hiên Viên Vô Kỳ lạnh lùng nói.
Mạc Phàm cùng tiến vào Phong Thiên Chi Địa với người như Lâm Thiên Nam, tuy còn chưa tới mức lấy hết linh khí bên trong, nhưng sẽ khiến Hoa Hạ thiếu thốn linh khí trầm trọng mấy chục năm, do đó sản sinh ra thiên tai địa nan vô cùng nghiêm trọng.
Lâm Thiên Nam mỉm cười nói.
Hiên Viên Vô Kỳ nhíu mày, trong đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp, lập tức không biết phải nói gì.
Lâm Thiên Nam hơi nhếch miệng, nói.
Không đợi Hiên Viên Vô Kỳ mở miệng, Âu Dương Phi Long chen miệng nói.
Lâm Thiên Nam cười khinh thường, nói.
Phương Hạo Thiên lạnh lùng nói.
Có lẽ Mạc Phàm không biết Lâm Thiên Nam, nhưng bọn họ hiểu rất rõ về anh ta.
Tuy Lâm Thiên Nam là cao thủ số một Hoa Hạ, nhưng chuyện am hiểu nhất là đứng nhìn đợi thời cơ và suy tính, còn là người co được dãn được, điều kiện bên nào có lợi nhất với anh ta, anh ta sẽ lựa chọn bên đó.
Lâm Thiên Nam không để ý tới Phương Hạo Thiên, nói tiếp.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.
Lâm Thiên Nam nói.
Mạc Phàm nhíu mày hỏi.
Yêu cầu của Huyết Tổ đối với thuộc hạ là, chỉ cần không làm trái, phản bội, phản phệ ông ta, ông ta sẽ không trừng phạt thuộc hạ, trừ phi lúc nguy hiểm cần lấy thuộc hạ giúp ông ta thoát thân, ông ta mới không do dự giết thuộc hạ của mình.
Lâm Thiên Nam thề với Huyết Tổ, xem hắn là đứa bé ba tuổi à?
Ở Tu Chân giới, đứa bé ba tuổi nói dối đều thề với Huyết Tổ.- Còn nữa, nếu chìa khóa này ở trong tay tôi, vì sao tôi phải dẫn anh tiến vào Phong Thiên Chi Địa?
Mạc Phàm lại nói tiếp.
Vẻ mặt Lâm Thiên Nam ngẩn ra, sắc mặt lập tức khó coi.
Mạc Phàm, cậu không biết Phong Thiên Chi Địa ở đâu, cho dù cậu tìm được, không…
Huyết mạch Lâm gia sao?
Không đợi Lâm Thiên Nam nói xong, Mạc Phàm lại hỏi.
Sau khi chìa khóa này rơi vào tay hắn, Khí Linh từng nói cần huyết mạch Lâm gia.
Lâm Thiên Nam không biết nên nói gì, trong mắt hiện lên sợ hãi tử vong.
Phần lớn là Mạc Phàm không muốn vòng qua anh ta, lần này anh ta gặp phiền phức rồi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Nói xong văn tự của Yêu Tộc cổ lại sáng lên trên người hắn, bao phủ ở không gian xung quanh.
Lâm Thiên Nam cuống quít nói.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Lâm Thiên Nam một cái, sắc bén lóe lên trong mắt hắn.
Hắn vừa nói những lời này, bỗng nhiên liên hoa lam văn kim sắc trên bầu trời sáng lên, một đài sen xuất hiện dưới chân Lâm Thiên Nam.
Liên hoa, cột sáng và đài sen hình thành một thứ gì đó như hộp chứa, hóa diễm dấy lên từ trong, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ nửa người Lâm Thiên Nam.
Lâm Thiên Nam nhíu chặt mày, trên cơ thể xuất hiện hồng quang, muốn chạy thoát khỏi bên trong, nhưng thử vài lần đều không có tác dụng.
Anh ta chém Huyết Thần Đao lên cột sáng, cột sáng như tường đồng vách sắt, không nhúc nhích chút nào.
Anh ta dùng liên tục nhiều loại phương pháp, không chỉ không có tác dụng, trái lại hỏa diễm càng ngày càng mạnh.
Thấy hỏa diễm sắp nuốt hết anh ta, dữ dằn xuất hiện trong đôi mắt anh ta.
Mạc Phàm, đây là cậu ép tôi.
Hả?
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, đáp.
Trong mắt Lâm Thiên Nam lóe sáng điên cuồng, cười hung ác nham hiểm.
Một tay anh ta sắp bị hỏa diễm bao phủ vươn ra, ngón tay khẽ búng.
Một quang điểm màu đỏ bay từ đầu ngón tay anh ta ra, quang điểm lên giữa tới không trung thì mở ra, biến thành một bản đồ phản chiếu toàn bộ thông tin, trôi nổi giữa không trung.
Giữa bản đồ là một ngọn núi cao, trên đó có điểm đỏ không ngừng lóe lên, điểm đánh dấu là nơi này.
Nhìn thấy bản đồ này, sắc mặt Tần Vô Nhai và ngũ lão thay đổi, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Lâm Thiên Nam, cậu dám, Mạc Phàm mau giết cậu ta.
Bây giờ giết tôi cũng muộn rồi.
Lâm Thiên Nam cười gằn nói.
Tuy hỏa diễm của Mạc Phàm có thể giết anh ta, nhưng hiệu quả không tốt như Phật quang kia, cho dù là Phật quang của Mạc Phàm anh ta cũng chống đỡ được một lát, đủ để anh ta làm xong một chuyện.
Anh ta cười âm hiểm lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, sau đó dời mắt nhìn người ở xung quanh.
Lâm Thiên Nam cao giọng nói.
Nếu Mạc Phàm không chịu tha cho anh ta, cho dù anh ta chết cũng không thể để Mạc Phàm dễ chịu.
Không chỉ có Mạc Phàm, không phải Tần Vô Nhai và hội ngũ lão vì chính phái tự cho mình là đúng sao, cũng gặp tao ương theo cậu ta luôn đi.
Lâm Thiên Nam vừa nói xong, mọi người khiếp sợ.