Ngón tay Mạc Phàm sáng lên, ngọc tỷ truyền quốc mượn từ tay Hiên Viên Vô Kỳ xuất hiện trong tay hắn.
Hắn khẽ quát một tiếng, ngọc tỷ truyền quốc bay đến giữa không trung, chiếu ra bạch quang nhàn nhạt.
Một trận pháp vĩ đại bao gồm cả màn hào quang lập tức xuất hiện, lan ra bốn phương tám hướng.
Hồ Vong Tình là một địa điểm nổi tiếng ở Giang Nam, lúc này trên mặt hồ có không ít người ngồi du thuyền du ngoạn, trên hành lang giữa hồ có không ít người tản bộ.
Màn hào quang và trận pháp vừa tới bên cạnh bọn họ, mọi người được trận pháp và màn hào quang này đẩy dễ dàng, nhanh chóng bị đẩy lên bên hồ.
Có người hoảng sợ kêu lên.
Bọn họ đều là người bình thường, tất nhiên không nhìn thấy trận pháp và màn hào quang.
Mạc Phàm thản nhiên nói, giọng nói không chỉ bao trùm cả hồ Vong Tình, ngay cả mấy kilomet xung quanh cũng nghe thấy rõ.
Trong đám Long Ảnh yếu nhất cũng tới Nguyên Anh trung kỳ, còn không phải tu sĩ Nguyên Anh bình thường, cho dù là có ngọc tỷ truyền quốc phong ấn nơi này, cũng khó bảo vệ không có dư âm lao ra khỏi phong ấn.
Dư âm của tu sĩ Nguyên Anh đủ để giế t chết vô số người bình thường, những người này vẫn nên rời đi thì hơn.
Người ở xung quanh nghe thấy lời Mạc Phàm nói, vốn là sửng sốt, không nói gì thêm nhanh chóng rời đi.
Chỉ trong phút chốc, gần hồ Vong Tình chỉ còn lại đám Mạc Phàm.
Long Ảnh và Long Diệt thấy Mạc Phàm phong ấn tiểu hồ này, đuổi đám người đi thì hơi nhếch miệng.
Long Diệt giống như không sốt ruột, cười hỏi.
Một tay Mạc Phàm nâng Hồng Liên, đi về phía ba người ở giữa hồ Vong Tình, trường kiếm Hồng Liên hình thành dấu vết ở trên mặt nước, gợn sóng dập dờn mà ra.
Long Ảnh và Long Diệt đều cười khinh thường.
Nhất là Long Ảnh, trong đôi mắt ẩn nấp trong tối đều là khinh thường.
Anh ta thừa nhận Mạc Phàm là một người vô cùng thần bí, rõ ràng là người trên Địa Cầu lại hiểu rõ về Ngạo Nhật Sơn Tông như vậy.
Nhưng tu vi vẫn còn đó, tuy anh ta không biết tại sao lại như vậy, nhưng đợi giết Mạc Phàm xong Sưu Hồn thì biết.
huyền xà, thứ ba sao?
Long Ảnh ngừng một lát.
Trong trăm mét thứ kịch độc, tất có giải độc, tục truyền trúng Vạn Niên Tuyệt, có thể dùng răng độc của huyền xà làm giải dược, chuyện này chỉ là nghe nói, tuy anh ta có thể luyện chế Vạn Niên Tuyệt, nhưng cũng không thể giải được.
Nguồn gốc của vấn đề độc dịch, chắc chắn Mạc Phàm đang suy tính vấn đề này.
Long Diệt cười âm hiểm nói.
Anh ta có biết Mạc Phàm đánh cược với Long Ngạo Thiên, bọn họ đạt được mệnh lệnh ngăn cản Mạc Phàm tới Tu Chân giới trong vòng một năm, không có nói nhất định phải giết Mạc Phàm, cho nên chỉ cần giữ Mạc Phàm ở đây là được.
Một năm không đáng là gì với anh ta, nhưng Mạc Phàm thì khác.
Vẻ mặt Mạc Phàm vẫn như thường, trên mặt không có một chút giận dữ.
Răng độc của huyền xà có thể giải trừ Vạn Niên Tuyệt, đây chỉ là truyền thuyết, sở dĩ hắn hỏi chuyện này là muốn xác nhận con huyền xà này có đáng chết hay không.
Chỉ cần hắn tiến vào Tu Chân giới, chưa tới nửa năm hắn sẽ tìm được dược chữa trị cho Tiểu Vũ.
Còn thông đạo truyền tống bị phong lại, như vậy không còn gì tốt hơn, hắn chưa từng có ý định rời đi thông qua Truyền Tống Trận ở Sơn Ngoại Sơn.
Truyền Tống Trận kia được phong ấn, nói lên trong một năm này sẽ không có cao thủ ở Tu Chân giới hàng lâm Địa Cầu.
Kiếp trước hắn rời khỏi Địa Cầu, một đời này vẫn có thể.
Anh nói xong rồi chứ?
Cậu có muốn suy nghĩ không, tiểu tử?
Long Ảnh cười âm hiểm nói.
Mạc Phàm không suy nghĩ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Long Diệt.
Mấy đời hồn của Long Bác đều hợp làm một thông qua nuốt hồn, không chỉ như vậy, trên người Long Bác còn được thêm gông xiềng dùng để khống chế ông ta, những gông xiềng này có không ít cái mang theo dấu vết của Long Diệt.
Long Diệt cũng không phủ nhận, nói thẳng.
Được lắm, nếu là như vậy, di ngôn thì không cần nữa, anh cũng ở nơi này đi, xuống dưới mà nói chuyện với Long Tuyệt.
Trảm!
Mạc Phàm khẽ quát một tiếng, linh khí như gợn sóng mãnh liệt rót vào trong Hồng Liên, trường kiếm khí ba trượng tăng vọt, trên mặt hồ yên bình lập tức bốn bề dậy sóng, một kiếm khuynh thiên chém về phía Long Diệt.
Long Diệt hơi nhếch miệng cười lạnh lùng, vẫn không nhúc nhích, chỉ cười khẽ quát.
Giọng nói của anh ta mới vang lên, dưới chân Long Nô vừa động, Long Nô như mũi tên nhọn bắ n ra, vọt tới trước người Long Diệt.
Long Nô cũng như Long Diệt đứng ở đó, không nhúc nhích.
Mạc Phàm nhíu mày, kiếm khí trên Hồng Liên chỉ cách Long Nô ba ngón tay thì dừng lại, kiếm quang nhoáng lên một cái, vẫn lưu lại một đạo vết thương trên trán Long Nô, máu tươi chảy ra.
Long Diệt thấy Mạc Phàm dừng tay, cười âm hiểm nói.
Anh ta lấy một thanh Huyết Hồn Đao ra, không do dự đâm vào trong cơ thể Long Nô từ phía sau.
Long Nô giống như không cảm nhận được, lông mày đều không nhăn lại một cái, ánh mắt đờ đẫn mơ hồ bất định nhìn mặt hồ dưới chân.
Mạc Phàm nheo mắt lại, sắc bén tỏa từ trong mắt hắn ra.
Chơi rất vui sao?
Còn nữa, cậu đã không thích, vậy chúng ta chơi trò khác.
Long Diệt cười trêu tức.
Anh ta nắm lấy Long Nô, xách cơ thể Long Nô như xách một con gà trong tay, tay còn lại lóe lên một thanh Huyết Hồn Đao.