Chỉ trong phút chốc, người bên trong khu vực săn bắn đều được một đám quân sĩ dẫn ra, trên mặt những đệ tử này tràn đầy khó hiểu chậm rãi đi tới khán đài.
Mộ Dung Phi tu sĩ giết được một Nguyên Anh bất mãn nói.
Mộ Dung Yến vừa uống trà vừa nói.
Mộ Dung Yến nhớ tới gì đó, lại bổ sung thêm.
Đám Mộ Dung Phi vốn sửng sốt, sau đó phản ứng kịp.
Một nam tử trong đó hỏi.
Vương Kiếm cười nói.
Kim Đan trung kỳ khiêu chiến 50 yêu thú nuốt Nộ Yêu Đan, có phải tiểu tử này điên rồi không, cậu ta nghĩ mình là Phi thiếu à?
Đúng vậy, chắc chắn tiểu tử này điên rồi, nếu cậu ta có thể làm được, ta sẽ cắt đầu cho tiểu tử này.
Mộ Dung Phi có tu vi Kim Đan đỉnh phong, dù vậy nếu anh ta biết có một yêu thú Nguyên Anh nuốt Yêu Nộ Đan, anh ta sẽ lập tức rời đi, căn bản sẽ không ra tay với yêu thú này.
Tiểu tử này cướp danh ngạch với Phi thiếu, xứng đáng bị như vậy.
Đừng nói thế chứ, nói không chừng tiểu tử này thật sự có thực lực, nếu không đã không dám đi vào.
Mộ Dung Phi mỉm cười nói.
Tất nhiên anh ta không tin Mạc Phàm có thể sống sót trở về, nhưng dũng khí của tiểu tử này không tệ, vậy mà dám khiêu chiến nhiều yêu thú Nguyên Anh như vậy.
Chắc là tiểu tử này chỉ có dũng khí mà thôi, ta dám đánh cược, cậu ta sống không quá mười giây ở bên trong.
Mười giây, ngươi quá coi trọng cậu ta rồi, đó là 50 yêu thú nuốt Nộ Yêu Đan đấy, nếu bị những yêu thú này khóa chặt khí tức, bị yêu thú giết chết chỉ là chuyện một giây, ngay cả cặn cũng không còn.
Đợi coi, tiểu tử này sẽ lậptức bị yêu thú phân chia làm đồ ăn.
Tiểu tử này vào đó chỉ làm đồ ăn cho yêu thú mà thôi.
Đúng vậy, có ai dám đánh cược tiểu tử này có thể còn sống quay về không?
Một thanh niên trong đó cười nói.
Không ai ở đây nói chuyện.
Ngay cả Mạnh Vô Kỳ cũng kìm nén không mở miệng, 50 yêu thú Nguyên Anh nuốt Nộ Yêu Đan, tuy bây giờ anh ta không muốn Mạc Phàm chết, nhưng lần này Mạc Phàm chết chắc rồi.
Tiếng cười vang truyền khắp khán đài.
Nhưng có mấy người nhìn Mạc Phàm ở trong khu vực săn bắn, lại không thể cười nổi.
Nhất là người nhìn có vẻ nhiều tuổi, nhìn Mạc Phàm mà không ngừng nuốt bọt.
Mạc Phàm có thể giết 50 yêu thú Nguyên Anh hay không ông ta không biết, nhưng ít nhất 50 yêu thú này sẽ không giết được Mạc Phàm.
Nhưng ông ta không nói gì, chỉ nhìn Mạc Phàm trong khu vực săn bắn.
Mộ Dung Phi mỉm cười, tò mò hỏi.
Danh sách săn bắn lần này đã sớm định rồi, còn không công bố ra ngoài, người biết chỉ có đệ tử thế gia ở Viêm Dương Thành và tiểu tông môn gần đây, vô duyên vô cớ xuất hiện một tiểu tử ngốc, chắc chắn không phải thêm vào một cách tùy tiện.
Mộ Dung Phi vừa nói xong, trên mặt đám Mộ Dung Yến và Vương Kiếm hiện lên tươi cười, cùng nhìn về phía Mạnh Vô Kỳ và Mạnh Hữu Vi.
Mộ Dung Yến mỉm cười nói.
Đám Mộ Dung Phi nhìn lướt qua Mạnh Vô Kỳ, đều cười khinh thường.
Sở dĩ Mạnh Vô Kỳ rời khỏi Viêm Dương Thành, đến một nơi nhỏ bé như Tinh Hỏa Trấn, phần lớn nguyên nhân là tu vi rất kém.
Tuy là Kim Đan đỉnh phong, nhưng chỉ là Kim Đan đỉnh phong, nếu ra tay còn không bằng người yếu nhất trong đám bọn họ, Mạnh Vô Kỳ không có một chút mặt mũi nào.
Ngoài ra Mạnh Vô Kỳ còn bị bọn họ lừa dẫn yêu thú vào thành, thiếu chút nữa khiến Viêm Dương Thành bị phá.
Mạnh Hữu Vi không có biện pháp, đành phải đưa anh ta đi.
Cho nên săn bắn lần này Mạnh Vô Kỳ không tham gia.- Ngươi nói cái gì, Vương Vĩ?
Mạnh Vô Kỳ nghiến răng, tức giận nói.
Vương Vĩ vỗ đầu, hiểu ra nói.
Vương Vĩ không nói thì không sao, vừa nhắc tới trong mắt Mạnh Vô Kỳ tràn đầy lửa giận.
Vương Vĩ, ngươi đủrồi đó, có gan ngươi nói những lời này cho Mạc công tử nghe ấy.
Vậy cậu ta phải còn sống lên đây rồi hãy nói, nếu không, Vô Kỳ, hay là chúng ta đánh cược xem, đánh cược tiểu tử này còn sống lên đây không.
Vương Vĩ chỉ Mạc Phàm ở trong khu vực săn bắn, không quan tâm Mạnh Hữu Vi vẫn còn ở đây, nói.
Tuy Mạnh Hữu Vi là thúc thúc của Mạnh Vô Kỳ, nhưng vãn bối bọn họ ầm ĩ thế nào, Mạnh Hữu Vi đều không nhúng tay, nếu không đám phụ thân bọn họ sẽ không chịu để yên.
Mạnh Vô Kỳ đứng dậy, nghiến răng nói.
Anh ta vốn không định đánh cược, là vì cảm thấy khả năng Mạc Phàm thắng không cao, nhưng anh ta vẫn có tâm huyết, nếu Vương Vĩ muốn chơi, anh ta sẽ chơi tới cùng.
Vương Vĩ nghĩ một lát, cười âm hiểm nói.
Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, nhìn về phía Mạnh Hữu Vi.
Vẻ mặt Mạnh Hữu Vi lạnh nhạt, bỏ chén trà xuống.
Tiểu Vĩ, mấy đứa cảm thấy tiểu tử này sẽ chết sao?
Chẳng lẽ Mạnh thúc thúc cảm thấy tiểu tử này có thể giết 50 yêu thú Nguyên Anh sao?
Vương Vĩ không đáp hỏi ngược lại.
Mạnh Hữu Vi bình tĩnh nói.
Sắc mặt Mạnh Vô Kỳ thay đổi, vội nói.
Lần này chơi lớn rồi, một kiện bán linh khí đã đả thương gân cốt rồi, nhiều như vậy, nếu bọn họ thua thì Mạnh gia sắp táng gia bại sản rồi.
Mộ Dung Phi cười nói.
Còn Trương gia ta nữa.
Ta cũng không tin tiểu tử kia có thể sống sót, Cao gia chúng ta…
Thành chủ, Sơn Hải Môn chúng ta cũng chơi một chút, ngươi không ngại chứ?
Chỉ trong phút chốc, ngoại trừ một tông môn, những tông môn còn lại đều gia nhập đánh cược.
Mạnh Hữu Vi lấy một tờ văn khế ra, mọi người nhỏ tinh huyết lên trên. Lúc này Mạnh Hữu Vi mới bảo người ta thả yêu thú vào trong khu vực săn bắn, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm về phía khu vực săn bắn.