Mạc Phàm lấy lệnh bài Mạnh Hữu Vi cho hắn ném lên không trung, lệnh bài bay về phía Lý Thanh Thành.
Nghịch Thủy Hàn thì hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ khinh thường:
Đối phó Mạc Phàm, anh ta không cần lệnh bài thứ 11, cho dù Mạc Phàm là y tiên có thể diệt Ma Long, cũng không lấy được lệnh bài của anh ta, anh ta không có khả năng đưa lệnh bài cho Mạc Phàm.
Nhưng anh ta vẫn ném lệnh bài cho Lý Thanh Thành.
Lý Thanh Thành cũng không để ở trong lòng, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên, cất lệnh bài rồi nói tiếp:
Ngoại trừ lệnh bài ra, Thanh Thành còn hai quy củ khác.
Quy củ gì?
Mạc Phàm tò mò hỏi.
Đây là lần đầu tiên hắn khiêu chiến, xếp thứ 11 hoàn toàn là do hắn tích lũy danh tiếng đi lên, cụ thể có quy củ gì, hắn thật sự không biết.
Nhưng theo hắn biết, ngoại trừ hạn chế thời gian ra thì không có quy tắc khác.
Lý Thanh Thành nói.
Mạc Phàm hỏi.
Chiến thú sư và ngự thú sư đều là linh thú hoặc thú hồn thuần dưỡng để chiến đấu, quy củ này không chỉ khiến những người nghề nghiệp này không thể tham gia, cũng khiến hắn không thể sử dụng tàn hồn của Ma Long được phong ấn trong mắt.
Lý Thanh Thành gật đầu.
Mạc Phàm nói tiếp.
Đối phó Nghịch Thủy Hàn, hắn vốn không định sử dụng tàn hồn của Ma Long.
Lý Thanh Thành nhìn Mạc Phàm nói tiếp.
Lý Thanh Thành vừa nói xong, Tôn Vô Tật lập tức vui vẻ.
Y thuật của Mạc Phàm cao minh như vậy, không thể sử dụng y thuật chẳng khác nào chém đứt cánh của Mạc Phàm.
Mạc Phàm là y tiên tỉ lệ chống lại Nghịch Thủy Hàn thắng vốn không lớn, lần này khả năng Mạc Phàm bị giết rất cao.
Mạc Phàm hỏi với vẻ khinh thường.
Không chỉ tàn hồn của Ma Long, đối phó Nghịch Thủy Hàn, hắn không có ý định dùng y thuật.
Mũi chân Lý Thanh Thành điểm lên mặt hồ, cô ta rời khỏi mặt hồ, chỉ trong phút chốc đã xuất hiện ở chỗ lão giả họ Viên.
Vẻ mặt mọi người nghiêm trọng, nhìn chằm chằm trong hồ không chớp mắt.
… T
rong Ma Hồ.
Hai tay Nghịch Thủy Hàn vươn ra, hai thanh trường kiếm do Băng Đảm Kim tạo ra xuất hiện trong tay anh ta, anh ta lạnh lùng nhìn Mạc Phàm.
Anh ta nói xong không nói gì với Mạc Phàm nữa, chân giẫm mạnh một cái, mặt hồ bị đóng băng lập tức vỡ ra, giống như đất đai bị nứt lan tràn về phía mặt hồ chỗ Mạc Phàm. Nghịch Thủy Hàn phóng người lên, một hư ảnh băng phượng vĩ đại như do đá thủy tinh tạo ra xuất hiện sau lưng anh ta, cánh phượng hoàng và hai thanh kiếm trong tay anh ta giao thoa với nhau, bóng dáng khổng lồ mang theo ớn lạnh khiến không ai ngăn cản được, cũng gần như che khuất bầu trời.
Nghịch Thủy Hàn khẽ quát một tiếng.
Trường kiếm trong tay anh ta chém ra chữ “thập”, chém về phía đỉnh đầu Mạc Phàm. Cánh hư ảnh băng phượng ở phía sau Nghịch Thủy Hàn cũng giãn ra, vốn là hư ảnh, nhưng bỗng nhiên ngưng tụ thành băng sắc bén, trên băng có phù văn như trường kiếm trong tay Nghịch Thủy Hàn, rơi như mưa về phía Mạc Phàm, đồng thời khe hở cũng lan tới chỗ Mạc Phàm.
Mặt hồ trước người Mạc Phàm vốn chưa đông lại, nhưng theo vết rạn tới, hồ nước sắp bị đông cứng lại nứt ra thành mảnh nhỏ.
Trong lúc này, bầu trời, trong hồ đều là khí tức nguy hiểm.
Sắc mặt không ít người xung quanh thay đổi.
Có người thận trọng nói.
Vì có trận pháp che chắn, bọn họ không cảm nhận được băng hàn chi khí của Nghịch Thủy Hàn, nhưng Nghịch Thủy Hàn vừa ra tay, bọn họ lập tức như rơi vào trong kẽ nứt.
Đây là trận pháp do cao thủ Hóa Thần kỳ bố trí, nhưng có thể để lộ ra khí tức trong trận pháp của tu sĩ Hóa Thần kỳ, đã nói lên thực lực.
Trên mặt hồ, Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn Nghịch Thủy Hàn, không chỉ không sợ còn cười khẽ.
Nghịch Thủy Hàn, thú hồn trong cơ thể ta phóng ra, ngươi không có một chút phần thắng, y thuật của ta dùng để cứu người, không phải dùng để giết người, hai thứ này ta đều không sử dụng.
Ngoài ra binh khí thấp nhất của ta đều là linh khí, cao cấp hơn pháp bảo của ngươi nhiều, nể mặt ngươi hào phóng như vậy, ta cũng có thể nhường ngươi một bước, hôm nay ta sẽ không sử dụng linh khí với ngươi.
Mạc Phàm nheo mắt lại, không chút do dự vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, ba chữ truyền từ miệng hắn ra.
Ba chữ vừa vang lên, hỏa diễm dậy sóng như sóng biển dưới bão cấp 18 đánh từ trong cơ thể hắn ra, lan khắp bốn phía Ma Hồ, hướng thiên không mênh mông mà đi với thế thiêu thiên.
Hắn hoàn toàn có thể dùng tàn hồn của Ma Long, y thuật và linh khí, nhưng lần này hắn muốn dùng thực lực.
Lúc hỏa diễm xuất hiện, khe hở ở mặt hồ và băng trên bầu trời đã tới trước người hắn.
“Rầm!” Giống như hai tòa đại sơn đang di chuyển với tốc độ cao đụng mạnh nhau, tiếng vang kịch liệt vang lên.
Khe hở và hỏa diễm phóng lên trời, đánh sang hai bên.
Băng ngưng tụ ra chỉ kiên trì được một lát ở trong hỏa diễm, đã bị hòa tan.
Nhưng phù văn ở phía trên và chữ “thập” không bị ngăn trở, xuyên qua hỏa diễm tiếp tục đi về phía Mạc Phàm.
Chỉ trong chớp mắt đã tới đỉnh đầu Mạc Phàm.
Cùng lúc đó, Nghịch Thủy Hàn ở trên bầu trời nhoáng lên một cái liền biến mất không thấy, khi xuất hiện lần nữa đã tới sau lưng Mạc Phàm.
Nghịch Thủy Hàn lạnh lùng nói.
Không biết hai thanh trường kiếm của anh ta chỉ còn lại một thanh từ lúc nào, trên trường kiếm lóe sáng ánh sáng lạnh đâm về phía tim Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhíu mày, hắn không thèm nhìn công kích từ trên trời đánh xuống.
Năm ngón tay nắm chặt hỏa diễm quang người, chỉ trong chớp mắt hỏa đao được ngưng tụ ra, hắn xoay người chém về phía thanh trường kiếm của Nghịch Thủy Hàn.
Nghịch Thủy Hàn lạnh lùng nói.
Không biết từ lúc nào, một Nghịch Thủy Hàn khác cầm một thanh kiếm xuất hiện sau lưng Mạc Phàm, cũng đâm về phía tim hắn.
Không chỉ như vậy.
 ầ ầ ầ ồ ế ềÂm thanh “rầm rầm rầm” vang lên, trong hồ nước dưới chân Mạc Phàm, từng đạo kiếm khí hàn băng phá băng mà ra, đâm về phía Mạc Phàm.
Đồng thời kiếm trảm chữ “thập” trên trời cũng xuyên qua phù văn hỏa diễm của Mạc Phàm, nối gót mà tới.
Chỉ trong chớp mắt, Mạc Phàm rơi vào trong vòng vây của Nghịch Thủy Hàn. Bất luận là hướng nào, đều bị Nghịch Thủy Hàn che kín.