Bệnh viện nhân dân số một thành phố Đông Hải, phòng chăm sóc đặc biệt.
Lạc Anh đứng bên ngoài khu cách ly, tức giận kêu lên.
Buổi sáng bà ta rời đi Tần Kiệt còn tốt, đã thoát khỏi nguy hiểm.
Bà ta mới rời đi chưa lâu, Tần Kiệt không chỉ bị cách ly, bên trong có mấy bác sĩ mặc trang phục phòng hộ như đang cấp cứu.
Bỗng nhiên xảy ra chuyện như thế, sao bà ta có thể bình tĩnh?
Bên ngoài phòng bệnh, không chỉ có người Tần gia và Lạc gia, ngay cả đám thị trưởng, cục trưởng cục y tế và viện trưởng thành phố Đông Hải cũng có mặt, bầu không khí vô cùng áp lực.
Vẻ mặt Tần Trách âm u nói.
Mặt Lạc Anh tái mét, không tự chủ được lùi về sau vài bước.
Sao bà ta không biết SARS, là bệnh truyền nhiễm bùng nổ năm 2003, có hơn 30 quốc gia bị lây bệnh, Hoa Hạ là một trong số đó.
Trong nửa năm, phía chính phủ làm công tác thống kê có khoảng hơn 5000 người lây bệnh, hơn 1200 người chết, tỉ lệ tử vong còn cao hơn 24%.
Đây chỉ là con số chính phủ thống kê, thống kê một cách cụ thể tỉ mỉ, không biết sẽ có bao nhiêu người.
SARS nửa năm, trường học nghỉ, khu công cộng đóng cửa, người người nhà nhà cảm thấy bất an, xã hội rối loạn, một khi bị nhiễm, trên cơ bản là tương đương với chết, vô cùng khủng bố.
Mãi đến khi nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh, tình hình bệnh dịch mới được giải trừ.
Tiểu Kiệt bị lây bệnh truyền nhiễm còn lợi hại hơn SARS sao?
Trong mắt Lạc Anh đều là không thể tin, lắc đầu, trong mắt lộ ra sát khí.
Nếu Mạc Phàm có thể cứu người, cũng có thể dùng y thuật hại người, bà ta nghĩ đến Mạc Phàm trước tiên.
Một người đàn ông trung niên mặt xám như tro tàn, tràn đầy áy náy nói.
Người này là viện trưởng bệnh viện, tên là Tôn Đông Bình, không phải ông ta không biết lợi hại của bệnh truyền nhiễm, mà muốn nghiên cứu loại virus này trước.
Nhỡ đâu là người đầu tiên nghiên cứu chế tạo ra vắc xin phòng bệnh, con đường thăng quan sau này của ông ta ổn thỏa rồi.
Ai biết mới xác định virus giống như SARS, nhân viên nghiên cứu và y tá bị lây bệnh.
Chuyện này không có gì, ai biết còn lây bệnh cho Tần Kiệt Tần thiếu gia, chuyện lần này ầm ĩ lớn rồi.
Mắt Lạc Anh mở to, hung dữ trừng Tôn Đông Bình.
Đây là trách nhiệm của bệnh viện các ông sao?
Chuyện này…
Thân thể Tôn Đông Bình run rẩy, nuốt nước miếng.
Mạc Phàm đánh Tần Kiệt, mỗi danh nhân thành phố Đông Hải, bị Tần gia chèn ép không ai dám tiếp xúc với cậu ta.
Nếu Tần Kiệt mất mạng vì chuyện này, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Lão gia tử Tần gia vội vàng tới khoát tay áo với Lạc Anh, hỏi.
Tôn Đông Bình nơm nớp lo sợ nói.
Bọn họ mới nói xong, bác sĩ trong phòng cách ly tiêu độc xong, cởi quần áo phòng hộ đi ra, Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân cũng ở bên trong.
Lúc tình hình bệnh dịch lan truyền, hai người đã được mời đến bệnh viện, giúp đỡ chữa trị.
Một đám người nhanh chóng nghênh đón, Lạc Anh khẩn trương hỏi:
Trong đám bác sĩ kia, đứng đầu là một người đàn ông trung niên hơi mập mạp đi ra.
Người đàn ông này tên là Hoàng Đào Nhiên, chuyên gia về phương diện bệnh truyền nhiễm ở Hoa Hạ, cũng là chuyên viên thủ đô phái tới giải quyết bệnh dịch lần này, nghiên cứu vắc xin phòng bệnh SARS cũng có ông ta tham dự.
Ông ta liếc mắt nhìn đám người này, nhất là nhìn lão gia tử Tần gia và Lạc Phi ân cần đi tới, trong mắt đều là đắc ý, hai người này là tướng quân khai quốc, bây giờ cũng phải cầu ông ta.
Triệu chứng người bệnh phát bệnh là giai đoạn đầu, đã được khống chế, nhưng muốn trị tận gốc phải đợi vắc xin phòng bệnh.
Phải đợi vắc xin phòng bệnh bao lâu, loại bệnh truyền nhiễm này có chu kỳ sinh mạng bao lâu?
Lạc Anh vội vàng hỏi.
Hoàng Đào Nhiên lạnh lùng nói.
Trên cơ bản đều là nói đại khái, không có một lời chắc chắn, mọi người ở đây đều nhíu mày.
Lạc Anh nhíu mày nói.
Hoàng Đào Nhiên nói, trên mặt lộ ra đồng tình giả dối.
Người hai nhà Tần Lạc đều ngẩn ra, nhất là Lạc Anh, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, được Tần Doãn Nhi vội vàng ôm lấy.
Một đám u ám hiện lên đỉnh đầu mọi người.
Hai nhà chỉ có một đứa con trai này, bây giờ bị nhiễm bệnh truyền nhiễm lợi hại như vậy.
Lão gia tử Tần gia liếc mắt nhìn Hạc Duyên Niên một cái, vội hỏi.
Hạc Duyên Niên lắc đầu.
Đông y vốn không am hiểu chữa trị loại virus này, nhất là bệnh truyền nhiễm cấp tính, có khả năng không đợi thuốc Đông y có hiệu quả, người bệnh đã chết rồi.
Vừa rồi ông ta thử vài phương thuốc cổ truyền mình biết, đều không có tác dụng.
Ánh sáng trong mắt lão gia tử Tần gia mất đi, nhìn Thường Ngộ Xuân tràn đầy chờ mong.
Thường Ngộ Xuân do dự, sau đó nói:
Đông y không am hiểu chữa trị virus loại này là không đúng với Mạc Phàm, nói không chừng Mạc Phàm có thể giải được bệnh truyền nhiễm.
Vẻ mặt hai nhà Tần Lạc kỳ lạ, bọn họ khiến Mạc Phàm cùng đồ mạt lộ, giờ lại muốn cầu Mạc Phàm tới cứu người.
Lạc Phi hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Không đợi lão gia tử Tần gia trả lời, chuyên gia Hoàng Đào Nhiên nghe thấy hai chữ “Mạc Phàm”, nói xen vào.
Ông ta có nghe nói đến bác sĩ chữa trị ung thư ở thủ đô, vẫn cảm thấy chỉ là tên lừa gạt.
Nếu thật sự có thể chữa trị ung thư vì sao không đến thủ đô, chỉ sợ chỉ lừa gạt được những người ở địa phương nhỏ mà thôi.
Tần Doãn Nhi tức giận nói.
Chuyên gia thủ đô phái tới này không chữa được hết bệnh, không có chút tôn kính ông nội và Lạc Phi, còn ở đây nói mát.
Nếu không phải cần ông ta nghiên cứu vắc xin phòng bệnh, cô đã sớm đá văng chuyên gia này ra ngoài rồi.
Hoàng Đào Nhiên không để ý Tần Doãn Nhiên tức giận, cười mang theo nhóm nhân viên nghiên cứu rời đi.
Tính tình Tần Doãn Nhi không được tốt lắm, nhất là gần đây.
Cô muốn mang người đi dạy dỗ đám chuyên gia kia, lại bị Tần lão gia tử giữ chặt.
Tần Doãn Nhi không cam lòng nói.
Tần lão gia tử thoải mái nói.
Tần Doãn Nhi nhìn Tần Kiệt trong phòng cách ly, lo lắng nói.
Chờ đợi mà nói, dựa theo lời Hoàng Đào Nhiên chỉ có con đường chết. Tìm Mạc Phàm, có lẽ có một chút hi vọng, nhưng…
Từng đôi mắt nhìn chằm chằm Tần lão gia tử, đợi ông đưa ra lựa chọn.
Không chỉ hai nhà Tần Lạc, còn cả thị trưởng thành phố Đông Hải, cục trưởng cục y tế và một đám cán bộ.