Tần lão gia tử nhìn theo tầm mắt Mạc Phàm, nhìn đám Mã Hồng.
Trái tim Mã Hồng đập thình thịch, mặt xám như tro tàn, không dám nhìn Tần lão gia tử.
Tần lão gia tử là nhân vật cấp quốc gia, ông ta không có tư cách ngẩng mặt lên nhìn.
Mạc Phàm hỏi.
Sắc mặt Mã Hồng rất khó coi, vội nói.
Mạc đại sư này còn chưa tiến vào thành phố Đông Hải, Tần lão gia tử đã đến đón rồi, sao ông ta có thể trêu chọc người này?
Đường Long đi đến bên cạnh Mã Hồng, vỗ mặt Mã Hồng nói.
Mã Hồng không dám phản kháng chút nào, đừng nói là Tần lão gia tử, nếu thực sự trở mặt, Đường Long cũng đủ thu thập ông ta.
Ông ta uống rượu vài lần với Đường Long, coi như là có chút giao tình.
Cho dù không sâu lắm, lúc này cũng chỉ có thể tạm thời ôm lấy chân Phật.
Đường Long lạnh lùng nói, lùi về.
Mã Hồng đáng thương tội nghiệp nói.
Mạc Phàm hỏi.
Mã Hồng vội vàng giải thích.
Anh ta có quan hệ gì với ông?
Cậu ta, cậu ta…
Mã Hồng liếc mắt nhìn người nằm trên đất một cái.
Ông ta căn bản không biết tiểu tử này, chỉ là một tên thích lo chuyện bao đồng, một thuộc hạ của ông ta giả bị đâm, người này đi lên ngăn cản, bị mấy tên thuộc hạ của ông ta tóm trở về.
Ông ta mới đánh gãy tay tên tiểu tử này, Mã Khôn liền gọi điện thoại đến, nói là bị bắt nạt, ông ta vội mang tiểu tử này đi cùng.
Mã Hồng nói.
Mạc Phàm nhíu mày.
Khi Mã Hồng này nói chuyện, trong mắt chớp lóe, đồng tử phóng to, vừa nhìn là biết nói dối.
ắ ể ế ồ ế ắHắn không để ý đến Mã Hồng, lập tức đi đến bên cạnh người trước xe hắn.
Cánh tay bị thương đến mức này, nếu không phải đụng vào hắn, đưa đến bệnh viện chỉ có thể cắt.
Tay hắn bóp “ken két” người đàn ông kia vài cái, xương gãy của người đàn ông quay về vị trí cũ.
Trên tay hắn là Vạn Mộc Hồi Xuân Chú, một đạo thanh quang mắt thường không thể nhìn thấy rơi vào cánh tay người đàn ông.
Chú thuật này có thể xúc tiến xương cốt nhanh chóng tăng trưởng, không chỉ có thể nối xương, còn có thể làm người ta cao hơn.
Người đàn ông nhướn mày, hình như rất thống khổ, nhưng không lâu sau cánh tay của anh ta ngón tay hơi giật giật, rõ ràng là liền rồi.
Cánh tay khôi phục, mí mắt người đàn ông giật giật, mở to mắt.
Anh ta liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trên mặt lập tức lộ ra giận dữ, há miệng liền mắng.
Người đàn ông vừa mắng, sắc mặt đám Mã Hồng vô cùng âm trầm, gần như có thể vặn ra nước.
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn đám Mã Hồng, có thêm vài phần sắc lạnh.
Bên trong viết hai chữ: “Cầm thú!”
Vậy mà Mã Hồng này đánh gãy tay người ngăn cản bọn họ giả bị đâm, còn lấy anh ta làm người bị đâm nữa.
Đường Long nhíu mày xông tới, xách người đàn ông lên.
Mạc Phàm không tức giận, vẫy vẫy tay với Đường Long, sau đó lạnh nhạt nói với người đàn ông kia:
Thương tổn tận gân cốt, cho dù hắn dùng Vạn Mộc Hồi Xuân Chú giúp anh ta sinh cốt, cũng có một khoảng thời gian yếu ớt.
Người đàn ông sửng sốt, kinh ngạc nhìn tay anh ta.
Anh ta nhớ rõ tay này bị một người có sẹo gần miệng dùng ống tuýp đập vài chục cái, ít nhất đập gãy bốn năm đoạn, vậy mà lúc này không sao, nhưng không có sức lực mấy.
Chẳng lẽ vừa rồi người này chữa tay cho anh ta sao?
Đường Long ném người đàn ông sang một bên.
Mặt người đàn ông đỏ bừng, cảm ơn Mạc Phàm rồi nhanh chóng rời đi.
Mạc Phàm hỏi.
Rõ ràng người đàn ông này là người ngăn bọn họ giả bị đâm, bị bọn họ đập liên tục, bọn họ lấy ra giả bị đâm.
Sắc mặt Mã Hồng trắng bệch, không biết nói gì cho tốt.
Mạc Phàm hỏi tiếp.
Quả thật ông ta có tâm tư này, nhưng hiện giờ ông ta còn can đảm sao?
Mạc Phàm cười.
Lúc này Mã Khôn mang theo vài người, vô cùng đắc ý tóm Bạch Tiểu Manh trở về.
Sắc mặt Mã Hồng càng thêm khó coi, ước gì có thể bóp chết Mã Khôn.
Nếu không vì Mã Khôn, sao hôm nay ông ta có thể đá vào khối sắt cứng như vậy.
Chỉ là nhìn thấy Mã Khôn ánh mắt ông ta thay đổi, âm độc hiện lên.
Nếu chuyện này vì Mã Khôn mà ra, chỉ có thể để Mã Khôn gánh lấy.
Mã Khôn còn chưa hiểu rõ tình huống.
Mã Hồng tát vào mặt Mã Khôn một cái nói.
Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nhìn Mã Hồng chăm chú, đánh gãy tay một người vô tội, ném lên xe hắn giả bị đâm, bây giờ chối rất nhanh.
Mắt Mã Hồng mở to, trong mắt hiện lên dữ dằn.
Nếu theo như Mạc Phàm nói, ông ta hoàn toàn xong rồi, sau này ông ta không còn ngoại hiệu Lan Lộ Hổ ở Đông Hải nữa.
Ông ta lấy một con dao găm từ trong túi ra, nhanh như liệp báo đâm về phía Mạc Phàm.
Nếu ông ta là thủ lĩnh, trên tay không có chút công phu sao được, trong chớp mắt dao găm sắp đâm về phía tim Mạc Phàm.
Dao găm bộ đội tạo ra, ông ta dùng giá cao mua được, chỉ cần đâm một cái, máu sẽ chảy ra không ngừng, sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Mắt Bạch Tiểu Manh mở to, vội vàng nhắc nhở.
Mạc Phàm nhếch miệng, không đợi hắn ra tay, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra.
A Hào nắm lấy cổ tay Mã Hồng, nhẹ nhàng dùng lực.
“Rắc rắc!” Cổ tay Mã Hồng bị bóp nát, dao găm rơi xuống.
Mã Hồng kêu thảm một tiếng, sắc mặt xanh mét, trong mắt đều là tuyệt vọng.
Mạc Phàm nhặt dao găm lên, biểu cảm lạnh lùng đưa cho Mã Hồng.
Chỉ là một phàm nhân cũng dám ám sát y tiên bất tử hắn, thử lại xem?
Những lời này vừa vang lên, vẻ mặt Mã Hồng vô cùng sợ hãi.
Ông ta coi như không sợ chết, nhưng lần đầu tiên thấy Mạc Phàm không sợ chết như vậy, vậy mà bảo ông ta thử lại.
Có A Hào ở đây, ông ta không giết được Mạc Phàm.