Chuyện này?
Sao lại thế này?
Mạc Phàm chưa cử động, vậy mà Lâm Thiên Bắc ngã xuống?
Nếu Lâm Thiên Bắc chỉ té xỉu chảy máu, bị bệnh tim, cao huyết áp và đột phát các loại bệnh khác, lúc người ta kích động, kinh hách đều có khả năng bị vậy.
Nhưng bọn họ nghe thấy rõ tiếng xương cốt gãy khiến người ta sởn gai ốc, giống như xương cốt bị búa tạ đập liên tục, chuyện này không đơn giản như vậy đâu.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm không còn là ao ước sợ hãi như khi thấy 31 thư trúng tuyển, cũng không phải khiếp sợ khi biết Mạc Phàm là Mạc thần y, hiện giờ hoàn toàn là kính sợ.
Động cũng không động một phen, liền khiến người ta không rõ sống chết, người này quá đáng sợ.
Ngay cả đám Trần Vũ Đồng, Lý Thi Vũ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm cũng xa lạ hơn nhiều.
Mỹ nữ bên cạnh Giang Thành nhíu mày, giống như nhìn ra được gì đó.
Mạc Phàm không hề dùng linh khí, cũng không sử dụng pháp lực, hoàn toàn thông qua chấn động rất nhỏ của cơ thể, dùng không khí đè ép, đập vụn liên tục xương cốt toàn thân Lâm Thiên Bắc.
Nói đơn giản, Mạc Phàm dùng không khí kỹ của Hoành Luyện tông sư.
Nhưng có thể dùng không khí kỹ như vậy, cho dù là Mông Hãn Mông tướng quân Hoành Luyện tông sư bên cạnh Lạc Phi cũng không làm được.
Hai mắt Giang Thành nheo lại, trên khuôn mặt hiền lành hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Hai mắt ông ta nhìn chằm chằm Mạc Phàm, như muốn nhìn thấu hắn.
Giang Thành cử động miệng vài cái, giọng nói ngưng tụ thành tuyến, truyền trực tiếp vào trong tai mỹ nữ sĩ quan.
Mỹ nữ sĩ quan nghiến chặt răng, biểu cảm trên mặt vô cùng không phục.
“Cộp!” Lâm Đào quỳ trên đất.
Anh ta là người Lâm gia, vẫn luôn tự xưng là thiên chi kiêu tử, nhưng căn bản không đáng một đồng trước mặt Mạc Phàm.
Anh ta vốn định khiến Mạc Phàm không làm được tiệc rượu vào đại học, hiện giờ không chỉ không làm được tiệc rượu vào đại học của anh ta, cha anh ta cũng không rõ sinh tử.
Mạc Phàm không thèm liếc nhìn Lâm Đào một cái, rời đi.
Ở trong mắt hắn, Lâm Đào chỉ là một con kiến, hắn muốn bóp ch ết, một ý niệm trong đầu cũng làm được ở bất cứ kỳ đâu, căn bản không cần để ý tới.
Hắn đứng trước người Tôn Thiên Bình nói.
Thân thể Tôn Thiên Bình run rẩy không ngừng, mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng ròng từ trên trán ông ta xuống, tây trang dán sát vào người, ông ta giống như được ngâm trong nước.
Mạc Phàm còn dám ra tay với Lâm Thiên Bắc, ông ta là cái thá gì, không cầu xin chỉ có chết.
Sắc mặt Mạc Phàm lãnh khốc, hỏi.
Không dám, sau này tôi tuyệt đối không dám nữa.
Không phải ông muốn đuổi việc tất cả người họ Mạc họ Lý, vĩnh viễn không thuê sao?
Tôi lập tức tăng lương cho bọn họ.
Ông không biết đã muộn rồi sao?
Mạc Phàm nheo mắt, hàn khí trên người hắn tỏa ra xung quanh.
Tôn Thiên Bình này vì bám vào Lâm gia, không chỉ không quan tâm quan hệ bạn học với cha, còn đuổi tận giết tuyệt.
Bây giờ biết sai, có tác dụng sao?
Vẻ mặt Tôn Thiên Bình ngẩn ra, trên mặt không còn chút huyết sắc, ông ta chớp mắt, vội vàng nhìn về phía cha Mạc Phàm, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
Cha Mạc Phàm nhíu mày, trên mặt lộ ra lòng thương hại.
Đường Long cung kính nói với cha Mạc Phàm.
Trong mắt Tôn Thiên Bình là tuyệt vọng, bọn họ đã sắp xếp ở đình Hồ Tâm xong rồi, ông ta đã hết giá trị.
Tôn Thiên Bình ra vẻ đáng thương nói.
Cha Mạc Phàm nhìn Tôn Thiên Bình một cái, thở dài nói.
Mạc Phàm nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra, hàn khí ở trên mặt tản đi.
Tôn Thiên Bình cũng không tạo nổi gợn sóng gì, hắn để lại một ấn ký trên người Tôn Thiên Bình rồi gật đầu với cha.
Hắn vừa mới nói xong, lúc này bầu không khí căng thẳng mới buông lỏng.
Cha Mạc Phàm vội vàng nói với khách khứa.
Tần lão gia tử cười nói.
Chỉ là chuyện đi thêm mấy bước, những người khác cũng cười khẽ, không có ý kiến.
Tốp năm tốp ba được Đường Long và thuộc hạ của anh ta kêu gọi, rời khỏi nhà hàng, ngồi trên xe đi đến hồ Đinh Tâm.
… T
rong nhà hàng, sau khi đám Mạc Phàm rời đi, bầu không khí vẫn yên tĩnh như trước.
Sắc mặt Tôn Thiên Bình trắng bệch, được hai thuộc hạ đỡ lên trên ghế sô pha, mãi mà vẫn chưa phản ứng, giống như quay về từ Âm Tào Địa Phủ một lần.
Vừa rồi nếu không nhờ một câu của cha Mạc Phàm, ông ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Tuy không chết, sau này ông ta cũng đừng nghĩ đến chuyện làm ăn ở Đông Hải, ít nhất nhà hàng này không mở được nữa.
Mặt Lâm Đào cũng không còn chút máu, trên người không còn khí phách không ai bì nổi của trạng nguyên tỉnh.
Lúc này giống như mất hồn phách, hai mắt vô thần, được mỹ nữ thư ký kia và vệ sĩ mang đi.
Mọi người xung quanh nhìn kết cục của Tôn Thiên Bình và Lâm gia, tràn đầy thổn thức.
Mạc Phàm làm tiệc rượu mừng vào đại học, dẫn tới tất cả danh môn Đông Hải tới chúc mừng, ngay cả Giang tư lệnh Vân Châu cũng không mời tự đến.
Thậm chí tư lệnh Vân Châu này còn có cừu oán với Mạc Phàm, vậy mà không ngại hiềm khích trước kia, vô cùng khách sáo với cậu ta.
Chỉ sợ sau này Thái Sơn ở Đông Hải không còn là Tần lão gia, mà là Mạc Phàm Mạc gia.
Dù sao Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ dần mạnh hơn nữa.
Có người lo lắng nói.
Lần trước Mạc đại sư kia đắc tội Thanh Bang ở nước ngoài, liền làm Đông Hải khủng hoảng một trận.
Mạc Phàm làm Lâm Thiên Bắc Lâm gia bị thương nặng, Lâm gia không kém Thanh Bang chút nào, bọn họ có thể ngồi yên sao, nén giận tuyệt đối không phải phong cách của Lâm gia.
Có người nói tiếp.
Có người muốn bám vào Mạc gia hỏi.
Những người khác cười mỉa nói.
Mạc gia ở Đông Hải căn bản không có nguồn gốc đáng nói, hoàn toàn là dựa thế mà lên, lên rất nhanh nhưng xuống cũng nhanh.
Hiện giờ đi bám vào Mạc gia, không khác gì đầu tư cổ phiếu, nói giảm là giảm, căn bản khó lòng phòng bị.
Có người ngắt lời nói.
Lúc bọn họ đang bàn tán xôn xao, tầng hai nhà hàng và tầng một gần cửa sổ, một người phụ nữ xinh đẹp và hai người một cao một thấp đứng yên một lát.
Không đợi có người chú ý tới bọn họ, bọn họ liền biến mất không thấy, giống như chưa từng có ai ở đó.