Trong một gian phòng ở biệt thự, căn phòng này được trang trí theo phong cách cổ xưa, còn chưa đi vào mùi thơm ngát khiến người ta vui vẻ thoải mái xông vào mũi.
Xung quanh treo không ít tranh và đồ cổ, tuy Mạc Phàm không hiểu nhiều về tranh chữ lắm, nhưng vẫn nhìn thấy một số chữ quen thuộc.
Vương Hi Chi, Nhan Chân Khanh, Ngô Đạo Tử, Diêm Lập Bản, vân vân.
Tác phẩm của những người này sớm đã không còn công bố.
Hắn nhớ rõ kiếp trước từng có hội đấu giá bản mẫu “Bình an thiếp” của Vương Hi Chi, bán với giá 3 triệu 800 vạn.
“Khoái tuyết thì tình thiếp” trong Cố Cung ở Đài Loan, văn vật cấp quốc bảo, cũng là bản mẫu thời Đường, không có đồ thật.
Nếu những bút tích này hiện thế, lấy ra bán đấu giá, chỉ có thể là vật báu vô giá!
Nhưng ở đây lại có nhiều báu vật vô giá như vậy.
Giang Thành đưa một ly trà cho Mạc Phàm, thấy Mạc Phàm đang thưởng thức tranh chữ, tò mò hỏi.
Mạc Phàm nhận lấy chén trà nói.
Dựa theo ước định lúc trước, ngoại trừ phủ đệ tiên nhân ra, Long Tổ sẽ không sắp xếp nhiệm vụ tùy tiện cho hắn, trừ phi là tình huống đặc biệt.
Long Nhược Tuyết đặt mông ngồi trên một chiếc ghế gỗ tử đàn, thở hổn hển nói.
Những việc Long Tổ bọn họ phải làm, bình thường đều là những việc bộ đội đặc chủng không thể hoàn thành, mới do bọn họ ra tay.
Mời Mạc Phàm làm nhiệm vụ, lại càng không phải là nhiệm vụ bình thường!
Mạc Phàm khiến người ta tức giận như vậy, vậy mà còn không biết xấu hổ nói, tức chết cô rồi.
Theo ý cô, Mạc Phàm chắc chắn là tên lưu manh.
Mạc Phàm cười khẽ, nâng chén trà lên uống một ngụm, căn bản không để trong lòng chuyện ở cửa.
Giang Thành hỏi.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lộ ra chút bất ngờ.
Nhiệm vụ lần này liên quan gì đến Thần Điện?
Tên lưu manh, vậy mà cậu biết Thần Điện.
Long Nhược Tuyết nhíu mày nói.Mạc Phàm ngay cả Hắc Bảng Hoa Hạ cũng không biết, vậy mà biết Thần Điện, chuyện này nằm ngoài dự kiến của cô.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Long Nhược Tuyết nói.
Năng lực của thành viên Thần Điện không giống với Hoa Hạ, nếu không hiểu rõ về Thần Điện, lần đầu tiên rất dễ bị thiệt, lần đầu tiên cô đối phó với cao thủ Thần Điện, thiếu chút nữa bị người ta…
Tuy Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng theo ý cô cũng chỉ có thể đối phó tín đồ cấp thấp, gặp cấp cao chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Mạc Phàm thưởng thức tranh chữ, thản nhiên nói.
Long Nhược Tuyết đứng bật dậy.
Tối qua có hai người chết ở Giang Nam, tất nhiên Long Tổ bọn họ biết, nhưng không ngờ Mạc Phàm là người giết.
Long Nhược Tuyết nhìn Mạc Phàm từ trên xuống dưới, hỏi.
Hai người này đều vô cùng khó chơi, Long Tổ bọn họ gặp phải hai người này cũng sẽ vô cùng đau đầu.
Mạc Phàm giải thích đơn giản.
Hắn vừa nói câu này, Giang Thành nhíu mày, người ổn trọng như ông ta, trên mặt cũng hiện lên dị sắc.
Long Nhược Tuyết há to miệng, gần như có thể nhét trứng ngỗng vào.
Long Nhược Tuyết khiếp sợ một lát, vội vàng lắc đầu, vẻ mặt không tin.
Nghe nói Thẩm Phán Chi Kiếm là thần nguyền rủa, căn bản khó giải.
Một tiền bối Phật Đạo của Long Tổ bọn họ bị Thẩm Phán Chi Kiếm xử, sau đó từ một cao nhân Phật Đạo biến thành tín đồ cấp thấp của Thần Điện, tu vi Tiên Thiên đỉnh phong bị mất sạch trong khi xét xử.
Ví dụ như vậy có không ít, trừ phi Mạc Phàm là thần tiên, nếu không sao phá giải được.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, đi đến bên cạnh Long Nhược Tuyết, điểm lên trán Long Nhược Tuyết hai cái.
Vẻ mặt Long Nhược Tuyết lập tức sửng sốt, hai mắt to chớp chớp, vẻ mặt ngây ngốc.
Một lát sau, Long Nhược Tuyết nắm lấy áo Mạc Phàm quát.
Mạc Phàm điểm vào trán cô, cô liền cảm thấy trong đầu có thêm một đống gì đó loạn thất bát tao.
Giang Thành hơi híp mắt nói.
Mạc Phàm giải thích.
Long Nhược Tuyết nói chuyện không làm người ta thích, nhưng thuộc loại người nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ.
Long Nhược Tuyết che chở hắn ở cửa như vậy, tất nhiên hắn không phải là người nhỏ mọn, hai loại bí pháp này coi như là khen thưởng cho Long Nhược Tuyết.
Đối với người khác loại bí pháp này nghĩ cũng không dám nghĩ, đối với hắn mà nói lại là hạ bút thành văn.
Mắt Long Nhược Tuyết mở to, sửng sốt một lát.
Mạc Phàm không trả lời, chỉ cười, để chén trà không lên trên bàn.
Giang Thành cười nhắc nhở.
Bí pháp như vậy, mỗi một cái đều vô giá, tuy bí pháp phá giải Thẩm Phán Chi Kiếm không thể so được với bí pháp phá giải Vạn Diệt Lao Lung, nhưng vẫn có thể khiến vô số môn phái tranh giành, dù sao Thẩm Phán Chi Kiếm khiến người ta e ngại lâu lắm rồi, vẫn chưa có ai phá giải được.
Mạc Phàm tặng hai bí pháp này một lần, ngay cả ông ta cũng có chút ghen tị.
Long Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, giống như mèo bị giẫm phải đuôi đi ra ngoài.
Vẻ mặt Mạc Phàm bình tĩnh, nói với Giang Thành.
Thần Điện quật khởi chỉ mấy trăm năm, người sáng lập là một nhóm người mạo hiểm, bọn họ dựa vào tàng bảo đồ tìm một nơi tên là Thần Sơn, còn đạt được truyền thừa trong đó, lúc này mới có Thần Điện như hiện giờ.
Nghe nói ở Thần Sơn có một tế bàn có được chúng thần ban ân, người trải qua khổ tu, 50% đều đạt được năng lực đặc biệt từ tế đàn, cho dù không có năng lực đặc biệt, thực lực cũng sẽ nâng cao một bước, bởi vì Thần Sơn tồn tại, thế lực Thần Điện tăng rất nhanh, ở Hoa Hạ còn không rõ, Thần Điện ở Châu Âu có hơn một ngàn vạn tín đồ, trong đó có không ít vương công quý tộc bối cảnh thâm hậu.
Giang Thành giải thích.
Dù Long Tổ bọn họ tồn tại ngàn năm ở Hoa Hạ, hiện giờ cũng không bằng Thần Điện.
Mạc Phàm nhướn mày, lập tức giãn ra.
Quá trình đạt được năng lực, đơn giản là thông qua nghi thức khiến lực lượng ngủ say trong cơ thể thức tỉnh.
Nếu có đủ nguyên liệu, hắn cũng có thể tạo được một tế đàn như vậy.
Mạc Phàm hỏi tiếp.
Lần này hắn tới chủ yếu là vì vương tử của Thần Điện.
Nghe thấy Mạc Phàm nhắc tới cái tên này, sắc mặt Giang Thành lập tức khó coi, trong mắt đều là vẻ nghiêm trọng.
Cậu muốn nói tới vương tử Carter của Thần Điện sao?
Nếu Thần Điện chỉ có một vương tử, vậy là anh ta rồi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Lúc này Long Nhược Tuyết rửa tay xong đi đến, nghe thấy Mạc Phàm nói vậy, lông mày lập tức nhíu lại.