Trước mắt anh ta là một vùng xám mờ, đừng nói là tìm được đồ, ngay cả giá hàng anh ta đều không thấy được.
Anh ta nhíu mày, tay tạo mấy kết ấn.
Bạch quang và hắc quang trong mắt tỏa ra, như hai bóng đèn.
Tầm sương mờ màu xám vẫn còn tồn tại, bao phủ tất cả đồ bên trong, không thể nhìn thấy được gì.
Từ khi anh ta mở Âm Dương Nhãn, chưa bao giờ gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy.
Mắt anh ta vừa mở vừa đóng, hai màu hắc bạch biến mất, lại nhìn giá hàng.
Bụi khí nồng đậm phai nhạt đi nhiều, có thể nhìn thấy đồ trong giá hàng.
Nhưng những đồ cổ này bất luận lớn nhỏ, hình dạng, hay khí tức đều xảy ra thay đổi, gần như đều giống hệt nhau, anh ta không thể phân biệt được.
Trong mắt anh ta hiện lên sắc bén.
Sư phụ anh ta từng nói, Âm Dương Nhãn không thể nhìn thấu, thứ nhất là thuật pháp trên tu vi của anh ta, thứ hai là thứ ngoài âm dương, hai thứ này bất luận là thứ nào đều là thứ Mạc Phàm không nên có.
Tống Tử Duyệt nhận ra được khác thường của Miyamoto Kawa, sắc mặt hơi đổi, tò mò hỏi.
Miyamoto Kawa lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trầm giọng nói.
Tuy anh ta không muốn tin, nhưng không thể không thừa nhận anh ta quá sơ suất, người Hoa Hạ này mạnh hơn anh ta nghĩ nhiều.
Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên cũng chớp chớp mắt, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó hiểu.
Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt hơi sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
Miyamoto Kawa là đồ đệ của Abe Kuoe, người mở Âm Dương Nhãn, sao có thể bại bởi Mạc Phàm?
Vừa rồi Mạc Phàm nói Âm Dương Nhãn chỉ có thể nhìn ra gần hết pháp thuật, chẳng lẽ Mạc Phàm dùng pháp thuật nằm ngoài số đó.
Vẻ mặt Mạc Phàm không vui không buồn, bình tĩnh nhìn Miyamoto Kawa.
Miyamoto Kawa mở Âm Dương Nhãn, nhưng Âm Dương Nhị Khí bị hắn dùng Đại Diễn Hỗn Độn Quyết chuyển hóa thành Hỗn Độn Khí, Âm Dương Nhãn có thể nhìn thấu được sao?
Miyamoto Kawa nắm chặt tay, do dự một lát, hơi cúi người với Mạc Phàm.
Vừa rồi Âm Dương Nhãn của hắn đã dùng đến cực hạn, vốn không nhìn thấu quầng sáng kia, thử cũng không có ý nghĩa.
Khi anh ta cúi đầu, trong mắt anh ta lóe lên sắc bén như kiếm.
Anh ta đường đường là thiếu chủ nhà Miyamoto, vậy mà thuật pháp bại bởi một người Hoa Hạ, đây là chuyện hắn không thể tiếp nhận.
Chuyện này như vương tử bại bởi bần dân, còn thua vương tử phi của mình, chuyện này vô cùng nhục nhã với anh ta.
Tống Tử Duyệt thấy Miyamoto Kawa muốn rời đi, vội vàng nói.
Miyamoto Kawa không nhìn thấu thuật pháp Mạc Phàm bày ra, chưa chắc Mạc Phàm đã nhìn thấu thuật pháp Miyamoto Kawa bày ra.
Nếu hai phe đều không nhìn thấu thuật pháp của đối phương, thắng thua chỉ dựa vào vận khí mỗi người.
Miyamoto Kawa nhướn mày, trong chớp mắt tỉnh táo lại.
Quả thật anh ta bị pháp thuật che Âm Dương Nhãn của Mạc Phàm làm khiếp sợ, thiếu chút nữa mất đi lý trí.
Một tay anh ta để trên kệ hàng, hai mắt nhắm chặt, đầu ngón tay chạm vào đồ trên kệ.
Nếu mắt không giúp được, vậy dùng tay cảm nhận đồ tốt.
Miyamoto Kawa vừa ra tay, trái tim Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên treo cao.
Có không ít đại sư giám bảo ngoài dựa vào mắt ra, công phu tay cũng rất cao, chỉ dựa vào xúc cảm có thể phân được bảo vật hay phế phẩm.
Một lát sau, trước mắt Miyamoto Kawa sáng lên, rụt tay lại, một tảng đá xuất hiện trong tay anh ta.
Tảng đá to bằng nắm tay, bên ngoài bao phủ một tầng thạch bì màu lục.
Tay Miyamoto Kawa nắm chặt lại.
Thạch bì bên ngoài lập tức bị bóp nát, trong cửa hàng đồ cổ sáng lên, một tảng đá tỏa ra hào quang xuất hiện trong tay Miyamoto Kawa.
Tảng đá này trắng đen rõ ràng, có hình dạng thái cực.
Theo thạch bì bóc ra, một cơn gió nhẹ mang theo linh khí nồng đậm, tản ra từ trên tảng đá, thổi lên trên thân người ta, khiến toàn thân người ta thoải mái không nói nên lời.
Cho dù là Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt, hay Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên đều thay đổi sắc mặt.
Mắt An Hiểu Hiên mở to, kinh ngạc kêu lên.
Ngọc thạch bình thường sẽ có chút linh khí, nhưng chỉ có thể là ngọc thạch.
Chỉ có tảng đá giống trên tay Miyamoto Kawa do linh khí biến thành, mới tên là linh thạch.
Linh thạch không chỉ là một trong những nguyên liệu cấp cao luyện khí, cũng là bảo vật phụ giúp tu luyện, là thứ khó tìm được ở trên Địa Cầu, mỗi một khối đều vô giá.
Miyamoto Kawa này chỉ dựa vào cảm giác, mà tìm được khối linh thạch, vận khí này?
Miyamoto Kawa cười nhạt, nói.
An Hiểu Hiên im lặng không nói, Miyamoto Kawa khen cô như vậy còn khó chịu hơn mắng cô, chỉ sợ khối linh thạch này là thứ có giá trị cao nhất rồi.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, cô thân là đại tiểu thư Bạch gia, tất nhiên biết linh thạch, hiểu rõ giá trị của nó, tươi cười chua xót hiện lên trên mặt cô.
Trong mắt Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt lóe sáng tinh quang, cười đắc ý.
Miyamoto Kawa vốn chịu thua, được Tống Tử Duyệt khuyên ngựa chết chữa thành ngựa sống.
Ai biết Miyamoto Kawa dùng tay tìm được một khối linh thạch.Cảm giác này giống như vốn sắp thua sạch cả vợ, kết quả cuối cùng là thắng một bàn đầy vàng.
Quá sung sướng.
Tống Tử Duyệt học theo khẩu khí của Mạc Phàm, bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay.
Miyamoto Kawa làm tư thế mời, nói.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn khối linh thạch một cái, khóe miệng hơi nhếch lên.
Không thể không nói, vận khí của Miyamoto Kawa không tệ, dùng tay mà cũng tìm được khối linh thạch.
Nếu cộng thêm Âm Dương Nhãn, chắc chắn Thiên Địa Nguyên Thạch sẽ thuộc về anh ta.
Nhưng mà quá đáng tiếc.
Các người cảm thấy các người sẽ thắng sao?
Nếu không thì sao?
Tống Tử Duyệt cười nói.
Linh thạch đã vô giá, Mạc Phàm lợi hại mấy, còn có thể như thần tiên biến ra một thứ còn trân quý hơn linh thạch sao?
Thu Minh Nguyệt cười khinh thường nói.
Mạc Phàm cười nhạt, giống như nghe đứa bé nói chuyện.
Miyamoto Kawa bố trí Âm Dương Nhị Khí bên ngoài, ngay cả Âm Dương Nhãn cũng không chắn được, có thể chắn mắt y tiên bất tử hắn sao?
Hắn lập tức đi đến bên tay trái Miyamoto Kawa, một tay duỗi vào, cũng lấy một tảng đá màu lục ra.