Mạc Phàm lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua di động, là số lạ gọi tới.
Hắn còn chưa nghe máy, Tống Tử Duyệt cười mỉa xen miệng vào.
Mạc Phàm, không phải cuộc điện thoại này là cha tôi gọi tới đấy chứ?
Sao bác Tống gọi cậu ta được, cho dù bác Tống muốn gọi cậu ta thật, cũng phải biết được số cậu ta, hay là đưa số bác Tống cho cậu ta, bảo cậu ta gọi cho bác Tống, xem bác Tống có làm như những gì cậu ta nói không?
Thu Minh Nguyệt cười đùa.
Miyamoto Kawa cười, cũng xen miệng vào.
Ba người cười hiểu ngầm.
Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên nhíu mày, sắc mặt thay đổi, nhưng không có biện pháp.
Tống Tử Duyệt vẫy tay, cho Mạc Phàm ăn định tâm hoàn.
Dù sao chỉ là chuyện ra tay sớm một chút muộn một chút, để Mạc Phàm nhận điện thoại cũng không sao.
Mạc Phàm thở dài, cười khinh thường.
Tống Tử Duyệt hoàn toàn không rõ tình huống, để bọn họ sống lâu thêm một lúc đi.
Hắn không để ý đến Tống Tử Duyệt, nhận điện thoại, một giọng nói khép nép truyền từ trong điện thoại ra.
Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra một chút bất ngờ, sau đó thoải mái hơn.
Số di động của hắn không tính là bí mật gì, rất dễ tra được ở Đông Hải, Tống Minh Huy không khó tìm được số hắn.
Nhưng cuộc gọi của Tống Minh Huy có vẻ…
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn đám Tống Tử Duyệt đang đắc ý.
Ở bên kia điện thoại, Tống Minh Huy hơi sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
Ha ha, Mạc tiên sinh, cậu có ý gì thế?
Không có gì, nói đi, tìm tôi có chuyện gì.
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
Tống Minh Huy không để ở trong lòng, cung kính nói.
Vẻ mặt Mạc Phàm khẽ đổi, hắn cho Tống Minh Huy ba ngày, lúc này mới qua mấy tiếng, vậy mà Tống Minh Huy muốn báo tin tức tốt cho hắn.
Không thể không nói, quả thật hắn để Tống Minh Huy sống không vô ích.
Tôi ở một cửa hàng đồ cổ.
Mạc tiên sinh thích đồ cổ sao, Tống gia tôi cũng mở một tiệm đồ cổ, ngày nào Mạc tiên sinh rảnh, tôi dẫn Mạc tiên sinh qua đó, nếu Mạc tiên sinh thích gì, cứ việc lấy, tôi tuyệt đối không nhăn mày.
Tống Minh Huy cười nịnh nọt nói.
Mạc Phàm khẽ gật đầu, thản nhiên nói.
Tống Minh Huy chớp chớp mắt, trên mặt lộ vẻ kỳ lạ.
Không có nhiều người biết cửa hàng đồ cổ Tống gia bọn họ lắm, sao Mạc Phàm biết được.
Hơn nữa câu đầu tiên của Mạc Phàm là ông ta gọi tới rất đúng lúc.
Tống Minh Huy chỉ nói một nửa.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
“Lạch cạch!” Trong văn phòng Tống Minh Huy, di động trong tay Tống Minh Huy rơi xuống bàn, ông ta vẫn duy trì tư thế gọi, sắc mặt tái nhợt.
Ông ta mới thoát một mạng từ chỗ Mạc Phàm, con gái ông ta lại đi tìm chết, vậy mà bảo người cướp đồ từ tay Mạc Phàm.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu, vì sao Mạc Phàm nói ông ta gọi tới rất đúng lúc.
Nếu ông ta gọi chậm một lát, ông ta sẽ không gặp được con gái ông ta nữa.
Đối diện Mạc Phàm, Tống Tử Duyệt nghe thấy Mạc Phàm nhắc đến cô ta, tròng mắt hơi híp lại, mỉm cười.
Mạc Phàm, anh giả bộ rất giống đó, thiếu chút nữa tôi đã tin cha tôi gọi tới thật.
Cậu ta không chỉ giả bộ giống, trong số người được đề cử giải Oscars có cậu ta, anh chắc chắn sẽ vote cậu ta một phiếu.
Thu Minh Nguyệt trào phúng nói.
Miyamoto Kawa không nói gì, nhưng cũng cười như không cười.
An Hiểu Hiên nhíu mày khuyên.
Không có khả năng Tống Minh Huy gọi cho Mạc Phàm được, vẫn nên rời khỏi nơi này trước thì hơn.
Tống gia muốn lấy lại Thiên Địa Nguyên Thạch, bọn họ khó mà mang đi.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tống Tử Duyệt một cái, mở loa điện thoại, đặt điện thoại lên quầy.
Thu Minh Nguyệt liếc nhìn di động của Mạc Phàm, không chỉ không sợ, đắc ý càng dày đặc hơn.
Thu Minh Nguyệt tự cho là thông minh nói.
Không ít kẻ lừa đảo gọi điện lừa gạt, số gọi tới là của người quen, hoặc số đơn vị nào đó.
Không ít người bị lừa gia sản ngàn vạn, thậm chí mấy sinh viên tham gia thi vào đại học bị lừa tiền mà mất mạng.
Mánh khóe lừa gạt này lừa gạt người khác còn được, lừa gạt bọn họ không dễ đâu.
Tống Tử Duyệt liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên một cái, cười khẽ, muốn cầm lấy di động.
Giọng nói phẫn nộ của Tống Minh Huy truyền từ trong ra.
Những lời này vang lên, không khí trong cửa hàng lại thay đổi, giống như có trái bom đặt trong tiệm.
Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu.
Bọn họ từng gặp Tống Minh Huy vài lần, tất nhiên biết giọng Tống Minh Huy, giọng nói trong điện thoại là của Tống Minh Huy.
Tống Tử Duyệt như bị điện giật, vội rụt tay lại, ánh mắt âm tình bất định.
Ở đây không ai quen thuộc giọng nói này hơn cô ta.
Đây chắc chắn là giọng cha cô ta, không sai được.
Nhưng sao cha cô ta lại gọi điện cho Mạc Phàm, còn bảo cô ta quỳ xuống xin lỗi Mạc Phàm.
Thu Minh Nguyệt nhíu mày, cười mỉa nói.
Sao Tống Minh Huy có thể gọi cho Mạc Phàm được, chắc chắn Mạc Phàm tìm kẻ lừa đảo giỏi bắt chước giọng người khác nói chuyện.
Ở bên kia điện thoại, Tống Minh Huy tức đến điên rồi.
Thu Minh Nguyệt này đắc tội Mạc Phàm, còn hoài nghi ông ta là giả, chỉ số thông minh như vậy đừng kết thân thì hơn.
Tống Minh Huy tức giận ra lệnh.
Ông chủ cửa hàng nhíu mày, vẫn vẫy tay với hai người.
Hai đại hán không do dự đi tới, kéo Thu Minh Nguyệt ra ngoài.
Trong chớp mắt sắc mặt Thu Minh Nguyệt tái mét, thất thần tại chỗ, lúc này mới hiểu người này không phải giả, đúng là Tống Minh Huy.
Chuyện này…
Tử Duyệt, cứu anh.
Thu Minh Nguyệt như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, kêu lên.
Sắc mặt Tống Tử Duyệt thay đổi, vội nói với di động.
Tống Minh Huy trầm giọng nói.
Trong giọng nói không cho từ chối.
Trong cửa hàng, cho dù là Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên, hay đám Tống Tử Duyệt, hô hấp lập tức bị kiềm hãm, nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ.