Trong lúc này, ngoại trừ Mạc Phàm ra tất cả mọi người đều thay đổi, nhao nhao xuống xe.
Đám Hứa Bình và Thôi Tường vội vàng ra khỏi xe, nhìn người vừa nói.
Không biết bên ngoài có gió nổi lên lúc nào, lúc này hẳn là giữa trưa, mặt trời vừa lên cao, bên ngoài xe là một vùng mờ nhạt, bão cát khiến tầm mắt người ta không vượt quá 50 mét.
Trên đường phía trước, lờ mờ có thể nhìn thấy Hồ Dương Thụ có kích thước hai người, bị lực lượng không biết bẻ gãy, chắn ngang đường đi.
Giữa đường chỗ cây bị gãy, có một chiếc xe việt dã cũ nát dừng ở đó.
Đỉnh chóp xe, một người đàn ông mặc tây trang, cho hai tay vào trong túi, sắc mặt lãnh khốc đứng phía trên, trên mặt đều là hờ hững.
Tinh quang trong mắt người đàn ông b ắn ra bốn phía, không thèm nhìn những chiếc xe của Thôi Tường, mà nhìn chằm chằm trên đường trong bão cát mắt thường không thể nhìn ra.
Người vừa nói chuyện là người đàn ông này, xe của đoàn làm phim đâm vào Hồ Dương Thụ phía trước, khiến những xe sau đâm vào nhau.
Nhìn thấy chữ “La” trước ngực người đàn ông, sắc mặt Hứa Bình khó coi, nhìn thoáng qua Mạc Phàm ở trên xe phía sau, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Mạc Phàm còn ở trên xe đoàn làm phim bọn họ, cô lo lắng trên đường sẽ gặp phải người La gia, ai biết vẫn gặp phải rồi.
Mạc Phàm tới Mạc Bắc, khó mà giấu diếm được La gia.
La gia làm việc ở đây, không phải đang đợi Mạc Phàm đấy chứ?
Hứa Bình thản nhiên hỏi.
Không phải Hứa Bình vô cùng hung hãn ở trên máy bay, đều không để ý đến anh ta sao, cuối cùng cũng đến lúc anh ta có tác dụng rồi.
Thôi Tường cười nói.
Thôi Tường nói xong lấy một thẻ bài to bằng lòng bàn tay từ trong túi ra, đi đến chỗ người đàn ông kia.
Thôi Tường giơ thẻ trong tay nói.
Anh ta gặp La thiếu không phải lần một lần hai, Lâm Đông vệ sĩ lợi hại nhất bên cạnh La thiếu, là cao thủ nửa bước tông sư, sao anh ta có thể không biết?
Thôi Tường vừa nói những lời này, Lâm Đông nhíu mày, nghiêng đầu nhìn lướt qua Thôi Tường và thẻ trong tay anh ta, lúc này lông mày mới giãn ra.
Chuyện thiếu gia bọn họ mời đoàn làm phim tới tổ địa La gia lấy cảnh, tất nhiên ông ta có biết.
Nói là lấy cảnh, thực ra là Thôi Tường đưa mấy mỹ nữ tới cho La thiếu bọn họ chơi đùa, thuận tiện tăng thêm chút nổi tiếng cho La gia mà thôi.
Trong lòng Thôi Tường vui vẻ.
Anh ta vốn đợi đến tổ địa La gia, rồi thu thập Mạc Phàm.
Nếu người La gia ở đây, xem ra không cần đợi lâu như thế.
Lâm Đông lạnh lùng nói.
Thôi Tường gật đầu, cung kính nói.
Thôi Tường giải thích với Hứa Bình hai câu, lúc này lông mày Hứa Bình mới giãn ra, hơi nhẹ nhàng thở ra.
Nếu người La gia tới tìm Mạc Phàm, có khả năng bọn họ lấy cảnh phải ngâm nước nóng rồi.
Nhưng xem ra không phải người La gia tìm Mạc Phàm gây phiền phức.
Hứa Bình vẫy tay nói.
Thôi Tường cười gật đầu.
Hứa Bình nghĩ một lát, vẫn dặn dò.
Thực ra Thôi Tường vẫn còn tác dụng, ví dụ như khi gặp tình huống này, Thôi Tường có thể giải quyết giúp cô.
Nếu không, cô sẽ không mạo hiểm cầu xin Mạc Phàm.
Vẻ mặt Thôi Tường hào phóng, cười nói.
Nhưng khi nói chuyện, trong đáy mắt anh ta hiện lên nham hiểm, không để lời Hứa Bình nói trong lòng.
Mạc Phàm là thuật sĩ giang hồ, anh ta là một người bình thường không đấu lại được Mạc Phàm, quả thật không thể trêu chọc Mạc Phàm, vậy thêm La gia thì sao?
Ở Mạc Bắc này, cho dù Mạc đại sư Giang Nam, cũng một đi không trở về, huống chi chỉ là một tiểu tử họ Mạc.Đợi coi đi, anh ta sẽ khiến Mạc Phàm hối hận cả đời nhanh thôi.
Anh ta dùng loa to khi quay phim trong xe ra, thét to nói.
Trên xe anh ta, lúc này thành viên đoàn làm phim mới yên tâm.
“Phù…” Lưu Phỉ Phỉ và Trương Tĩnh Như thở phào một hơi.
Lưu Phỉ Phỉ tò mò hỏi.
Trương Tĩnh Như thận trọng nói.
La gia chắn đường ban ngày ban mặt, chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
Chuyện như vậy, vẫn không nên biết tốt hơn, biết càng nhiều, nguy hiểm càng nhiều.
Lưu Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái nói.
Trương Tĩnh Như lắc đầu nói.
Lưu Phỉ Phỉ khó hiểu nói.
Mạc gia diệt Lâm gia, có thể khiến Tống gia thần phục Mạc gia, việc này là cô nghe Lý Thi Vũ nói.
Tứ đại gia tộc Giang Nam có một nửa bị Mạc gia hủy diệt, hai gia tộc còn lại sớm xuất hiện dấu hiệu lùi bước, hiện giờ Giang Nam không có gia tộc đối đầu được với Mạc gia.
Mạc gia đã xứng với cái tên số một Giang Nam, Giang Nam còn là thành phố đứng thứ hai Hoa Hạ.
Chẳng lẽ gia tộc số một Giang Nam vẫn không cùng cấp bậc với La gia?
Trương Tĩnh Như giống như hiểu rõ về Mạc gia và La gia, nói rất rõ ràng.
Lưu Phỉ Phỉ nhìn Mạc Phàm nói.
Lúc trước cô chỉ biết Mạc Phàm tới Mạc Bắc đòi nợ, không biết Mạc Phàm tới tìm ai, hiện giờ cô biết rồi, là La gia.
Mạc Phàm ở bên cạnh hơi nhếch miệng, cười khinh thường.
Trương Tĩnh Như nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.
Mạc Phàm nói tiếp, xong mở cửa xe ra, ra khỏi xe.