Bên ngoài cung điện, hai người đàn ông nhìn cung điện sụp đổ chỉ trong chớp mắt, sắc mặt thay đổi.
Hai người vội vàng đến chỗ tế đàn thủy tinh Vạn Thiên Tuyệt đang ngồi, quỳ một gối với Vạn Thiên Tuyệt.
Hai người nhìn hư ảnh hình tròn màu vàng trên đỉnh đầu Vạn Thiên Tuyệt, trước mắt vốn sáng lên, sau đó vội vàng phủ phục trên đất.
Rất lâu sau, hư ảnh hình tròn màu vàng nhoáng lên một cái, biến mất vào trong cơ thể Vạn Thiên Tuyệt, cột sáng màu vàng thông thiên triệt địa cũng biến mất theo, lúc này Vạn Thiên Tuyệt mới mở to mắt.
Ông ta vừa mở mắt ra, hai đạo kim quang nở rộ trong mắt ông ta, giống như hai ánh đao, làm người ta phát lạnh.
Vạn Thiên Tuyệt vẫy tay, không buồn không vui nói.
Hai người đàn ông nhìn thoáng qua nhau, vẻ mặt mờ mịt.
Khí tức đủ để lay động thiên địa, còn cả hư ảnh hình tròn màu vàng kia nữa, chẳng lẽ không phải là Kim Đan ngưng tụ trong truyền thuyết?
Một người đàn ông trong đó tò mò hỏi.
Trong mắt Vạn Thiên Tuyệt lóe sáng kim quang, mỉm cười nói.
Ông ta bế quan mười năm, giống như không có thất vọng vì không Ngưng Đan thành công.
Hai người đàn ông nhíu mày, lộ ra chút thất vọng.
Vạn Thiên Tuyệt giống như nhìn thấu tâm tư của hai người, cười khinh thường.
Rất nhiều võ giả và pháp sư đều cho rằng Tiên Thiên đỉnh phong chỉ cách Thần Cảnh một bước xa, chân chính trùng kích đến Thần Cảnh mới phát hiện không phải một bước này vừa chạm là tới, còn một cảnh giới là Hư Đan.
Đến cảnh giới Hư Đan, có ý nghĩa tinh khí thần đều đến một điểm giới hạn, tam nguyên tụ đính, bão nguyên quy nhất.
Đến Hư Đan mới là bước khó nhất để thăng cấp Thần Cảnh, mắc kẹt bước này cho nên trăm năm qua Hoa Hạ không có cao thủ Kim Đan Thần Cảnh xuất hiện.
Ông ta đã qua bước này, chỉ cần lượng lớn linh khí bổ sung, Hư Đan đến Kim Đan, vốn dĩ không có bất luận độ khó gì, đơn giản như ăn cơm.
Một người đàn ông trong đó kích động nói.
Vạn Thiên Tuyệt không chút hoang mang nói.
Ông ta bế quan mười năm, vừa đến cảnh giới Hư Đan, không tìm vài người xem thử thế nào được?
Hai người do dự, vẫn gật đầu.
Thanh Long bang chủ Thanh Bang đều cung kính với sư phụ bọn họ, sao bọn họ dám làm trái?
Sư phụ, người muốn thế nào?
Tiểu tử Mạc Phàm Đông Hải kia ở đâu, còn ở Đông Hải không?
Vạn Thiên Tuyệt nghĩ một lát, trong mắt hiện lên sắc bén hỏi.
Mạc Phàm giết Thiên Thành Diệt và Vạn Giang Minh, coi như có chút bản lĩnh, bắt đầu từ cậu ta trước vậy.
Sau Mạc Phàm, sẽ là Lâm Thiên Nam.
Sỉ nhục năm đó, lần này ông ta sẽ trả lại gấp bội.
Một người đàn ông nói được một nửa, không dám nói tiếp.
Vạn Thiên Tuyệt nhíu mày hỏi.
Sắc mặt người đàn ông khó coi nói.
Bởi vì mấy tin tức này, Thanh Bang đã hạ Thanh Long Lệnh không cho ai trêu chọc Mạc Phàm.
Vạn Thiên Tuyệt khẽ nâng mí mắt, không chỉ không sợ trái lại trong mắt có thêm hưng phấn.
Vạn Thiên Tuyệt cười mỉa nói.
ế ố ể ế ấ ầ ế ế ể- Không trách con, nếu là sư phụ của 10 năm trước, quả thật không phải đối thủ của tiểu tử kia, nhưng sư phụ hiện giờ, giết cậu ta chỉ là chuyện nhấc cánh tay, các con chỉ cần nói cho sư phụ biết làm thế nào mới tìm được tiểu tử đó.
Vạn Thiên Tuyệt không tức giận nói.
Ý niệm của ông ta vừa động, ngồi xuống tế đàn thủy tinh biến thành phàm thạch màu xám trắng mắt thường có thể thấy được.
Linh khí nồng đậm như thủy ngân hóa thành vòng xoáy, nhập vào trong cơ thể Vạn Thiên Tuyệt, tựa như trâu đất xuống biển, không tạo nên gợn sóng gì.
Sắc mặt hai người đàn ông thay đổi, mừng như điên hiện lên trên mặt.
Người khác không biết tế đàn thủy tinh này là gì, nhưng bọn họ biết rõ.
Tế đàn thủy tinh này là Thanh Bang tìm được trong bộ lạc diệt vong ở Châu Mỹ, tên là Khởi Nguyên Tế Đàn, nghe nói thần linh của bộ lạc đều sinh ra trên tế đàn thủy tinh này.
Tế đàn có thể sinh ra thần, năng lượng ẩn chứa bên trong có thể suy nghĩ được.
Sở dĩ sư phụ bọn họ gia nhập Thanh Bang, cũng là vì tế đàn này, đột phá Thần Cảnh.
Hiện giờ toàn bộ linh khí ở tế đàn được hấp thu, vậy mà không có chuyện gì, đủ để chứng minh sự cường đại của sư phụ bọn họ.
Không phải thần linh, nhưng mạnh hơn thần linh, một tiểu tử Đông Hải Hoa Hạ có thể so được sao?
Một người đàn ông trong đó cười âm hiểm nói.
Quan hệ giữa Mạc Phàm và Bạch Tiểu Tuyết, có thể che giấu được ánh mắt người khác, sao có thể che giấu được Thanh Bang bọn họ?
Bắt Bạch Tiểu Tuyết, còn sợ Mạc Phàm không đến?
Vạn Thiên Tuyệt ra lệnh.
Hai người gật đầu, vội vàng đi chuẩn bị.
Vạn Thiên Tuyệt nhìn thoáng qua phía Hoa Hạ, tinh quang lóe lên.
…
Thành phố Tây Hồ, trước một ngôi biệt thự xa hoa.
Mạc Phàm ra khỏi một chiếc xe taxi, vừa đến trước cửa biệt thự, bỗng nhiên cửa biệt thự mở ra, một đám người ăn mặc chỉnh tề bước từ trong ra, cung kính cúi đầu với Mạc Phàm.
Đi đầu là Tôn Huyền Cơ của Tôn gia, bên cạnh là đám Diệp Thiên Tinh và Tôn Thiên Long.
Hai tay Tôn Huyền Cơ ôm quyền, cúi người nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Tôn Huyền Cơ nhíu mày, trong mắt hiện lên dị sắc, lập tức bảo mọi người rời đi, chỉ để lại Diệp Thiên Tinh cô bé buộc tóc sừng dê bên cạnh.
Chỉ trong phút chốc, hai người dẫn đường ở phía trước, dẫn theo Mạc Phàm vào trong thư phòng ông ta.
Tôn Huyền Cơ bảo hạ nhân bưng trà và điểm tâm, lúc này mới mở miệng hỏi.
Mạc Phàm uống một ngụm trà nói.