Vẻ mặt Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh khẽ đổi, trên mặt hiện lên vẻ kỳ lạ.
Bạch Tiểu Manh chớp chớp mắt hỏi.
Bạn trai của Tiểu Tuyết tên là Mạc Phàm, bọn họ không nghĩ tới là Mạc Phàm này, dù sao Giang Nam có khoảng một ngàn người tên là Mạc Phàm, sao có thể trùng hợp đến như vậy.
Trong mắt Bạch Tiểu Hàn hiện lên chút mất mát, lập tức biến mất ngay.
Đã muộn thế này rồi Bạch gia bọn họ còn đang bận rộn, lầ vì phòng ngừa có người lén đưa Tiểu Tuyết đi.
Hiện giờ Tiểu Tuyết đã bị nhốt vào trong bí cảnh của Bạch gia bọn họ, không được sự cho phép của Bạch Vô Thành, ai cũng không thể tiến vào.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua trang viên Bạch gia, nói.
Nếu là trước đây, quả thật hắn muốn xông vào trang viên Bạch gia sẽ không dễ dàng.
Bảy bảy bốn chín Trận Bàn tạo thành Đào Hoa Trận, lại do cao thủ Kim Đan kỳ bố trí, rất lợi hại.
Nhưng hiện giờ, loại trận pháp này như giấy ở trước mặt hắn.
Bạch Tiểu Manh nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn, vẻ mặt xin giúp đỡ.
Mạc Phàm là bạn của bọn họ, lại là bạn trai của Tiểu Tuyết, tất nhiên bọn họ không muốn Mạc Phàm xung đột quá lớn với Bạch gia.
Hiện giờ Bạch Tiểu Hàn là trưởng lão của Bạch gia, mới có thể giúp được việc.
Bạch Tiểu Hàn hơi nhíu mày, do dự một lát, lông mày lập tứ giãn ra.
Cô có thể có bản lĩnh hiện giờ, hoàn toàn là do Mạc Phàm ban tặng.
Không có Mạc Phàm, có khả năng cô vẫn còn là người phụ nữ Bạch gia bị đàn ông Bạch gia bắt nạt, tất nhiên cô sẽ không quên chuyện này.
Cậu đi theo tôi, tôi chỉ có thể dẫn cậu đến cửa bí cảnh, tôi không vào được bí cảnh đó, chỉ có cha Tiểu Tuyết, Bạch Vô Thành mới có thể mở ra.
Cô dẫn tôi qua đó là được.
Mạc Phàm gật đầu nói.
Tự hắn có thể tìm đến bí cảnh Bạch gia, chẳng qua phải mất một chút thời gian.
Bạch Tiểu Hàn nói cho hắn cửa bí cảnh là được, chỉ là một bí cảnh mà hắn không vào được, vậy đừng là y tiên bất tử nữa.
Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh dẫn đường ở phía trước, Mạc Phàm và An Hiểu Hiên đi theo hai người vào trong trang viên Bạch gia.
Bọn họ vừa rời đi, một bóng người xuất hiện trong bụi hoa cách đó không xa, đúng là tên bảo vệ canh cửa bị Bạch Tiểu Hàn quát rời đi lúc trước.
Trong mắt tên bảo vệ canh cửa này loé lên ánh sáng lạnh, nhìn đám Mạc Phàm cách đó không xa, cười hung ác nham hiểm, đi về một phía khác.
Tên bảo vệ canh cửa này vừa đi, Mạc Phàm lập tức dừng bước, mắt nheo lại, nhìn thoáng qua phía tên bảo vệ canh cửa rời đi.
Bạch Tiểu Manh thấy Mạc Phàm dừng bước, nhìn theo ánh mắt của Mạc Phàm, tò mò hỏi.
Mạc Phàm chỉ nhìn lướt qua, liền không để ở trong lòng, lạnh nhạt nói.
"A!" Bạch Tiểu Manh bán tín bán nghi gật gật đầu, bốn người tiếp tục đi sâu vào trong trang viên Bạch gia.
Có Bạch Tiểu Hàn dẫn đường, bọn họ gần như không phải chịu ngăn cản.
Không lâu sau, bốn người đi tới cạnh một cái hồ nhỏ.
Bốn phía hồ nhỏ là cầu, ở giữa là tiểu đảo trăm mét vuông, còn có một hành lang ba người sánh vai được nối thẳng ra đảo.
Trên đảo xây một cái lương đình theo phong cách cổ xưa, xung quanh lương đình tràn đầy núi giả và cây hoa đào.
Bọn họ vừa đến bên hồ, còn chưa đi lên trên hành lang, mấy người đàn ông mặc trang phục Bạch gia liền ngăn cản bọn họ.
Người đàn ông trung niên cầm đầu lạnh lùng liếc đám Bạch Tiểu Hàn một cái, trầm giọng chất vấn, giống như đang chất vấn phạm nhân.
Tuy gần đây Bạch Tiểu Hàn có địa vị hơn, nhưng ở trong mắt ông ta chỉ là một tiện nhân giẫm phải phân chó, sao có thể so được với ông ta trưởng lão chấp pháp của Bạch gia?
Bạch Tiểu Hàn không giải thích với người đàn ông này, trái lại nhìn về phía Mạc Phàm.
Nếu là những người khác, cô còn có thể lấy thân phận trưởng lão bảo bọn họ cút đi, Bạch Vô Thiên này không chỉ là cao thủ Tiên Thiên của Bạch gia, còn là trưởng lão chấp pháp của Bạch gia, địa vị còn cao hơn cô rất nhiều, không dễ nói chuyện như vậy.
Trong mắt Mạc Phàm loé lên lam quang, nhìn thoáng qua lương đình kia, lông mày lập tức nhíu lại.
Nếu Bạch Tiểu Hàn không nói, hắn thật sự phải tìm một lúc.
Người đàn ông trung niên và mấy đệ tử Bạch gia nhíu mày, đôi mắt không hẹn mà cùng biến từ màu đen sang màu trắng.
Bạch Vô Thiên lạnh lùng quát.
Không đợi đám bọn họ ra tay, trong chớp mắt đôi mắt màu đen của Bạch Tiểu Hàn biến thành đóa hoa màu trắng, vài đạo năng lượng hình đóa hoa màu trắng dao động bay từ trong ra.
Bạch Tiểu Hàn lạnh lùng nói.
Đám Bạch Vô Thiên còn chưa phản ứng kịp, năng lượng hình hoa màu trắng đã tiến vào trong cơ thể bọn họ, bao gồm Bạch Vô Thiên trong đó, trong mắt mọi người chớp loé vài cái liền khôi phục lại màu mắt bình thường.
Một đám người đứng ở nơi đó, không ai dám nhúc nhích.
Sắc mặt Bạch Vô Thiên xanh mét, nghiến răng nghiến lợi quát.
Bạch Tiểu Hàn thân là phụ nữ mà tu luyện công pháp đã mắc tội lớn, còn dám ra tay với ông ta, đúng là không biết sống chết.
Bạch Tiểu Hàn không để ý đến Bạch Vô Thiên như trước, nhíu mày nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm gật đầu, dẫn theo An Hiểu Hiên và Bạch Tiểu Manh đi vào bên trong.
Bạch Vô Thiên thấy đám Mạc Phàm đi về phía đảo nhỏ, quát.
ể ể ểBạch Tiểu Manh và An Hiểu Hiên nhíu mày, quả thật đúng là như vậy, bọn họ không thể đi vào được.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, lập tức đi đến bên cạnh lương đình.
Năm ngón tay hắn mở ra, tay nâng lên cao
"Xoèn xoẹt..." Tiếng tảng đá ma xát vang lên, một tấm bia đá chậm rãi chui từ trong đất ra.
Tấm bia đá cao bằng một người, nó màu trắng, mặt trên khắc đầy văn tự như nòng nọc.
Có thể là do lâu lắm rồi, văn tự đã bị mất gần hết, trên tấm bia đá cũng tràn đầy vết rạn.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn tấm bia đá này một cái, suy nghĩ một lát, ngón tay liền điểm lên trên.
Mỗi lần chạm lên một ký hiệu, phù văn sẽ sáng lên lam quang, từng sợi lam tuyến nối ký hiệu được Mạc Phàm điểm qua lại với nhau.
Ký hiệu cuối cùng được điểm trúng, trên tấm bia đá toả ra lam quang, tất cả ký hiệu biến mất, một lỗ thủng to bằng lòng bàn tay xuất hiện.
Ngón tay Mạc Phàm sáng lên, Bạch Ngọc Kiếm xuất hiện trong tay hắn, trực tiếp đâm vào trong lỗ thủng trên tấm bia đá, khẽ xoay một cái.
Một đạo lam quang bắn từ tấm bia đá ra, vẽ ra quang môn trong chòi nghỉ mát.
Quang môn theo tiếng mở ra, một căn biệt viện xuất hiện trong quang môn.
Mở bí cảnh ra, đơn giản giống như mở tủ sắt nhà mình.