Charles cười nói, giống như nghe thấy truyện cười gì đó.
Tôn Đông Lâm cười hỏi Thường Ngộ Xuân.
Sắc mặt Thường Ngộ Xuân trầm xuống, ông ta vô cùng đồng ý với “Vọng văn vấn” của Mạc Phàm, nhãn lực của Mạc Phàm rất độc.
Nhưng cái sau, bỗng nhiên Mạc Phàm nói Charles bị bệnh AIDS.
Kết quả này, ông ta cũng có chút bất ngờ và thất vọng.
Đông y không thể chẩn đoán ra bệnh AIDS, đây là một phần thiếu hụt chữa trị bệnh độc của Đông y.
Mấy y tá vỗ ngực, lúc này mới khôi phục bình thường.
Bọn họ đều từng quan hệ với Charles, đây cũng không phải là bí mật gì ở bệnh viện.
Nếu Charlies bị AIDS, bọn họ cũng xong rồi, loại bệnh này không chữa trị được hết.
Một y tá trong đó thở hổn hển trừng mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
Ở bên cạnh, Lưu Nguyệt Như mẹ của Mộc Phong Vãn nhíu mày, cũng không nói gì thêm.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Y tá này không yên lòng cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe trên bàn, nhanh chóng lật đến tờ cuối cùng, trong chớp mắt khuôn mặt xinh đẹp tái mét.
Những lời này không lớn lắm, nhưng vừa mới nói ra, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
“Bốp!”
Báo cáo kiểm tra sức khỏe rơi từ trong tay y tá xuống đất.
Charles nhặt báo cáo kiểm tra sức khỏe lên, nhìn thoáng qua, sắc mặt cũng là một vùng tro tàn.
Mấy y tá còn lại, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, giống như bị sét đánh, có người vội vàng rời đi, đi xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình, có người nhìn về phía Charles đầy phẫn nộ.
Tươi cười trên mặt Tôn Đông Lâm cũng cứng đờ, cuối cùng cười không nổi.
Thường Ngộ Xuân cũng vô cùng khiếp sợ, thậm chí Mạc Phàm còn chưa bắt mạch, có thể nhìn ra bác sĩ này bị bệnh AIDS, y thuật này… Người nhà Mộc Phong Vãn, bác sĩ Tây y thực tập lúc trước từng châm chọc Mạc Phàm, lúc này cũng không nói nên lời.
…
Lúc này, ánh mắt mọi người trong phòng bệnh đều thay đổi khi nhìn về phía Mạc Phàm.
Sở Khuynh Thành nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác thường, trong mắt đều là khó mà tin.
Thực ra cô mang Mạc Phàm tới, cũng không nắm chắc mấy, dù sao đó là ung thư, nếu chữa trị dễ như vậy đã không là bệnh nan y.
Tuổi người này không khác cô mấy, vậy mà có y thuật lợi hại như thế, nói không chừng có thể chữa khỏi cho chị họ cô.
Ngay cả Lưu Nguyệt Như, trong đôi mắt đẹp tràn đầy tuyệt vọng cũng hiện lên chút hi vọng.
Charles ném báo cáo kiểm tra sức khỏe xuống đất, kêu lên.
Mạc Phàm bình tĩnh hỏi.
Tôi không tin cậu thật sự có y thuật cao như vậy.
Anh là ai, tôi cần anh phải tin à.
Mạc Phàm cười mỉa nói.
Hắn đường đường là y tiên bất tử, một con kiến tin tưởng, có ý nghĩa gì với hắn?
Charles tức đến mức không nói nên lời.
Thường Ngộ Xuân xen miệng vào, cười nói.
Vừa rồi ông bị bác sĩ này nhục nhã không nói nên lời, lúc này nên đến lượt bác sĩ này cam chịu.
Trong mắt Charles hiện lên phẫn nộ, ra vẻ trấn định nói:
Anh ta không rời đi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
…
Lưu Nguyệt Như hỏi, giọng điệu khách sáo không ít.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Cửu Long thang có thể làm thay đổi ung thư trong cơ thể Mộc Phong Vãn, nhưng quá trình rất chậm còn đau đớn.
Cả phòng bệnh đều sửng sốt.
Charles cười, nhún vai không nói gì.
Lưu Nguyệt Như cũng sửng sốt, rất lâu sau mới phản ứng kịp, kích động nói:
Mạc Phàm đi đến bên cạnh giường bệnh của Mộc Phong Vãn, rút các loại dụng cụ và ống tiêm trên người Mộc Phong Vãn ra.
Charles kêu lên.
Lưu Nguyệt Như cũng vô cùng lo lắng hỏi.
Vừa rồi Vãn nhi ói ra rất nhiều máu, phải dựa vào bình dưỡng khí và thuốc mới duy trì được sinh mệnh, Mạc Phàm vứt hết toàn bộ những thứ này đi… Mạc Phàm không để ý đến bọn họ, vươn tay ra:
Thường Ngộ Xuân vội vàng đi qua, lấy ra một bộ ngân châm chưa từng sử dụng, cung kính đưa cho Mạc Phàm.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Lưu Nguyệt Như do dự, cuối cùng nói:
Charles không cam lòng, cũng theo ra ngoài.
Chỉ trong phút chốc, trong phòng bệnh chỉ còn lại Mạc Phàm và Sở Khuynh Thành.
Sở Khuynh Thành tò mò hỏi.
Cô không phải y tá, lại càng không phải là bác sĩ, hoàn toàn không rõ vì sao Mạc Phàm giữ cô ở lại.
Một tay Mạc Phàm vén chăn trên người Mộc Phong Vãn lên:
“A!”
Miệng Sở Khuynh Thành há to, nhìn Mạc Phàm đầy khinh bỉ.
Không phải anh muốn chữa bệnh à, vì sao phải cởi quần áo, không phải anh muốn vô lễ với chị tôi đấy chứ, nói cho anh biết, dám vô lễ với chị họ tôi, cho dù có Tần gia chống lưng cho anh, tôi cũng không bỏ qua cho anh.
…
Mạc Phàm có chút dở khóc dở cười:
Cô không cởi thì thôi, tự tôi cởi vậy.
Nghĩ hay quá nhỉ.
Sở Khuynh Thành sẽ không để Mạc Phàm chiếm tiện nghi này, thuần thục cởi quần áo trên người Mộc Phong Vãn ra.
Thân thể mềm mại trắng nõn, xinh đẹp hiện ra trước mặt Mạc Phàm, tuy chữa trị bằng hóa chất hành hạ chết đi sống lại, nhưng dáng người vẫn là cực phẩm.
Mạc Phàm không có tâm tư thưởng thức, hai mắt chăm chú hiếm có, nhanh chóng vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công.
Hắn cầm lấy ngân châm, một dòng linh khí xuất hiện từ giữa ngón tay, bao xung quanh toàn bộ ngân châm, ngân châm biến mất vào phần bụng của Mộc Phong Vãn.
81 cây châm bạc châm liên tiếp xuống, một đồ án hình Thái Cực xuất hiện ở bụng Mộc Phong Vãn.
Mạc Phàm thầm quát một câu.
Đồng thời, một cây châm bạc đâm vào ngực Mộc Phong Vãn, một cây châm vào mi tâm cô.
Sau khi hắn quát nhẹ lên, 81 cây châm bạc kia sáng lên, toàn bộ linh khí bên trên như tinh linh, chuyển động vòng quanh ngân châm, chui vào trong cơ thể Mộc Phong Vãn.
Một dòng Lưỡng Nghi chi khí xuất hiện trong cơ thể Mộc Phong Vãn, nếu có dụng cụ chữa bệnh ở bên cạnh, nhất định sẽ kinh ngạc kêu lên.
Rõ ràng chỉ có mấy chục cây châm bạc, trong cơ thể Mộc Phong Vãn lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vốn là phá hoại không kiêng nể gì, sau đó là nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.
Cũ bị hủy diệt, mới lại nhanh chóng sinh trưởng trong cơ thể Mộc Phong Vãn, sinh cơ bừng bừng phóng thích mà ra.
Ngay cả Sở Khuynh Thành là người thường cũng có thể nhận thấy được, thân thể chị họ không chỉ chuyển biến tốt đẹp, càng phát triển theo hướng tốt đẹp hơn.
Trước kia chị họ luôn oán giận làn da không đẹp, bây giờ làn da như đứa bé mới sinh, ngay cả cô cũng có chút hâm mộ.
Lực lượng mới nhanh chóng tràn lên phía trên, đến ngực, Mạc Phàm rút châm trên ngực ra, đến đầu, ngân châm ở mi tâm được rút ra, lúc này lông mày luôn nhíu chặt của Mộc Phong Vãn mới giãn ra.
Mạc Phàm thở phào một hơi, thầm than: