Mạc Phàm còn chưa ra khỏi bệnh viện, di động vang lên.
Giọng nói thanh thúy của Lưu Nguyệt Như truyền từ trong điện thoại đến.
Mạc Phàm do dự, vẫn nói:
Tầng một khu nội trú.
Cậu đợi tôi một lát, tôi lập tức xuống ngay.
Lưu Nguyệt Như vội vàng nói.
Điện thoại tắt máy không lâu, khuôn mặt của phu nhân Lưu Nguyệt Như đỏ bừng chạy từ trong thang máy ra.
Tuy kiểu tóc và quần áo đều hơi loạn, quyến rũ cũng không sánh bằng Sở Khuynh Thành, nhưng đổi lại thục nữ đẫy đà hơn.
Nhìn Mạc Phàm trong đại sảnh, vẻ mặt Lưu Nguyệt Như áy náy đi tới.
Vừa rồi quá cao hứng, không có để ý Mạc thần y rời đi, mong Mạc thần y không lấy làm phiền lòng.
Không sao.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Lưu Nguyệt Như chỉnh lại dáng vẻ, nhiệt tình nói.
Mạc Phàm giải thích.
Lưu Nguyệt Như hơi nhíu mày, tuy bà đã 40 tuổi, ngay cả con gái cũng đã 20 tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, bất luận dáng người, khuôn mặt, mị lực không giảm so với năm đó.
Đi trên đường với Mộc Phong Vãn, Sở Khuynh Thành, còn hấp dẫn đám người hơn cả hai người kia, thậm chí nhiều năm thường xuyên có người xin phương thức liên lạc của b à trước mặt mọi người.
Bà vừa đến thành phố Đông Hải chưa được vài ngày, đã có không ít người hẹn bà ăn cơm, đều bị bà từ chối hết, nhưng bà lại bị một chàng trai từ chối rồi.
Bà không tức giận, đôi môi khêu gợi hơi nhếch lên, lấy một cái thẻ và một chuỗi chìa khóa từ trong túi ra.
Nếu Mạc thần y không rảnh, vậy mong Mạc thần y nhận lấy biệt thự Vân Trung Thự này, đây là Mộc gia chúng tôi báo đáp ơn cứu mạng của Mạc thần y.
Biệt thự Vân Trung Thự sao?
Lông mày Mạc Phàm nhướn lên.
Tất nhiên là hắn biết biệt thự Vân Trung Thự, Tần lão gia của Tần gia cũng ở Vân Trung Thự.
Linh khí ở đó gấp ba bên ngoài, nếu tu luyện ở nơi đó, cho dù không dựng Tụ Linh Trận cũng làm ít công to.
Nhưng biệt thự Vân Trung Thự, mỗi một căn biệt thự không hơn một ngàn vạn thì đừng mơ mua được, ở bên trong đều là nhà giàu có chân chính ở thành phố Đông Hải.
Lúc trước Mộc Phong Vãn làm y tá ở bệnh viện, hắn còn tưởng Mộc Phong Vãn sống trong gia đình bình thường.
Ai biết mẹ cô vừa ra tay sẽ là biệt thự Vân Trung Thự.
Lưu Nguyệt Như hỏi.
Mạc Phàm nói chi tiết.
Lúc trước hắn còn đang phát sầu vì chỗ tu luyện, nhà chị họ thuê cho hắn, từ lần trước bị hắn hấp thu linh khí mười dặm xung quanh, bây giờ còn chưa khôi phục.
Hắn rất thích biệt thự này, chỉ là so với chữa khỏi cho Mộc Phong Vãn, có hơi nặng.
Lưu Nguyệt Như cười quyến rũ nói.
Mạc Phàm gật đầu.
Mộc gia ở Giang Nam sao?
Mạc Phàm hơi híp mắt lại, Mộc gia ở Giang Nam?
Kiếp trước, cha thích nhất nhắc tới hai chuyện, chuyện thứ nhất là nếu tên nhóc con thi được vào trường quân đội, sau này ông đây đi đâu trên mặt đều là ánh sáng.
Cha là quân nhân, có tình cảm của quân nhân.
Vẫn cổ vũ hắn thi vào trường quân đội, lúc ấy không biết, lên đại học hắn mới hiểu dụng tâm lương khổ của cha.
Vào trường quân đội, có quân đội che chở, cả đời không lo ăn uống, cũng không ai dám bắt nạt hắn.
Chuyện thứ hai là nếu tên nhóc con lấy được thiên kim của Mộc gia, chắc chắn xưởng dược nhà chúng ta có thể sống lại.
Mộc gia là nhà giàu nổi tiếng ở thành phố Giang Nam, làm giàu dựa vào bệnh viện, cả nước gần như mỗi thành phố đều có bệnh viện của Mộc gia.
Nếu hắn lấy thiên kim của Mộc gia, một trăm xưởng dược phá sản cũng có thể sống lại.
Mạc Phàm thở dài một hơi, không ngờ y tá nóng bỏng hắn tiện tay cứu thực ra là thiên kim của Mộc gia, đúng là người không thể xem bề ngoài.
Mạc Phàm gật đầu, nhận lấy chìa khóa và thẻ mở cửa trong tay Lưu Nguyệt Như.
Một biệt thự Vân Trung Thự so với Mộc Phong Vãn, quả thật không đáng kể chút nào.
Lưu Nguyệt Như cười nói.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, không chỉ cảm thấy bất ngờ về Lưu Nguyệt Như, cũng bất ngờ về thủ đoạn của bà.
Trách không được người phụ nữ này có thể gả đến nhà giàu, thủ đoạn xã giao không giống bình thường.
Nếu Lưu Nguyệt Như tìm bừa một người mang thủ tục đến, Mạc Phàm cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng bảo Mộc Phong Vãn tự mình mang qua, chắc chắn Lưu Nguyệt Như có ý khác.
Chút tâm tư nhỏ ấy, há có thể giấu được y tiên bất tử hắn?
Lông mày Lưu Nguyệt Như nhướn lên, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lại thay đổi không ít.
Quả thật bà tìm Mạc Phàm có việc, chỉ là không ngờ lại bị Mạc Phàm nhìn ra.
Mạc Phàm mới 16 tuổi, cho dù dày dặn kinh nghiệm cũng không có năng lực thành thục đến thế?
Bây giờ không chỉ Vãn nhi có ý với Mạc Phàm, ngay cả bà cũng có ý với Mạc Phàm rồi.
Tôn Đông Lâm có thể nhìn thấy tiềm năng trên người Mạc Phàm, bà không nhìn ra sao được.
Cả thế giới có nhiều người bệnh ung thư như vậy, nhưng không có một bác sĩ nào có thể nói chữa khỏi trăm phần trăm, nhưng trước mắt bà có một người.
Mạc Phàm nhìn gương mặt mê người của Lưu Nguyệt Như, nhíu mày.
Mộc gia đúng là hào phóng, toàn bộ chi phí chữa trị đều thuộc về hắn, Mộc gia chỉ cần thanh danh.
Có thể, nhưng tôi có ba điều kiện.
Mạc thần y cứ nói.
Lưu Nguyệt Như vui vẻ nói.
Mạc Phàm vươn một ngón tay ra.
Không ít gia đình vì chữa trị ung thư mà táng gia bại sản cũng không chữa khỏi, Mạc Phàm chỉ lấy một phần mười gia sản, đối với người không có tiền chữa trị ung thư mà nói, cũng không khác gì làm việc thiện.
Còn về những kẻ có tiền, một phần mười gia sản quý hơn, gia sản một triệu thì chi phí chữa trị là 1000 vạn, muốn tiền không muốn mạng thì đừng oán giận Mạc Phàm.
Với tu vi hiện giờ của hắn, tối đã chỉ sử dụng được hai lần Lưỡng Nghi châm, hơn nữa sẽ tổn hại đạo cơ.
Trong mắt Lưu Nguyệt Như lộ ra vui mừng sợ hãi.
Một ngày chữa trị cho hai người ung thư, hiệu suất còn cao hơn chữa trị cảm mạo.
Mạc Phàm không lưu tình nói.
Chuyện này thì Mạc thần y yên tâm, bệnh viện của Mộc gia chúng tôi chắc chắn sẽ làm cậu hài lòng về điểm này.
Ừm.
Mạc Phàm gật đầu.
Lưu Nguyệt Như hỏi.
Mạc Phàm nói.
Chuyện trong nhà sớm giải quyết một ngày, cha mẹ có thể bớt đi một cọng tóc bạc.
…
Không lâu sau, Mạc Phàm rời khỏi bệnh viện ung bướu, lên xe taxi đi về phía Vân Trung Thự.
Phải đến nơi tu luyện nhìn xem mới được.