Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 1: Người có sớm có tối có phúc có họa
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Ma hoàng thang dùng ma hoang, quế chi, hạnh nhân, cam thảo bốn vị dược thảo, trị những triệu chứng phát nhiệt sợ lạnh, đầu cổ đau, hen xuyễn không ra mồ hôi… , thêm sinh khương, đại táo, tế tên, khuẩn đông hoa, tử uyển, bán hạ, ngũ vị tử tạo thành Ngũ vị khương hoạt mà dùng…
Dùng cái gì vậy?
Dùng thương chỉ…
Sai, phải dùng phòng phong, vì cửu vị khương hoạt dùng phòng phong! Dậy con bao nhiêu lần rồi, vẫn không thuộc là sao?
Ba tháng xuân, cỏ cây đâm trồi, trong một tòa nhà nhỏ ở thôn quê, Diệp Thanh đang ngồi xếp tròn trên một tảng đá lớn, dẫn theo một cô bé tám chín tuổi đang đùa nghịch, tiện thể dậy cô bé học thuộc những thang thuốc.
Khuôn mặt anh rất thanh tú, chỉ khoàng hai mốt hai hai tuổi, mặc chiếc quần bò màu xanh ống đứng,và chiếc áo jacket cộc tay màu đen, thân hình lộ ra vẻ gầy gò, tay đang gọt quả táo đỏ.
Cảnh vật trong tòa nhà rất hợp lòng người, rất có cảm hứng, vài cây đào, vài cây hạnh nhân, còn một vài những cây hoa dại không biết tên nữa, và một khoanh ruộng tỏi nữa, rất giống cuộc sống ở quê.
Cô bé rất xinh xắn, mặt mày như vẽ, như một cô búp bê tuyệt đẹp, rất đáng yêu, mặc dù Diệp Thanh tỏ vẻ tức giận, nhưng cô bé không có chút gì sợ hãi cả, hơn nữa còn bĩu bĩu chiếc môi xinh xắn lên, rồi ghìm vào vai của Diệp Thanh, cười hi hí nói:
Cô bé này chính là cháu gái của Diệp Thanh, tên là Diệp Tử Kỳ, tên thường gọi là Táo, có thể cái tên này mà cô bé rất thích ăn táo.
Diệp Thanh là một người, ở ngoài thì rất khiêm tốn, nhưng ở nhà thì lại tỏ ra rất mặt dặn mày dày với đứa cháu, sắc mặt tỏ ra rất ngạo nghễ, không biết e ngại là gì.
Anh ta nói khoác lác, tay cũng không ngừng lại, chỉ thấy lưỡi dao sáng loáng gọt trái táo, vỏ táo chất thành như những cuộn sóng.
Khuôn mặt Táo nhìn Diệp Thanh một cách ngưỡng mộ, đồng thời ánh mắt đen nháy của cô bé lóe lên, cầm miếng tao trong tay chú vừa gọt xong, nước miếng trong miệng cũng chảy ra, thấy Diệp Thanh bật cười.
Diệp Thanh vung tay đẩy đống vỏ xuống đất, đưa miếng tao đã gót lên miệng cô bé.
Cô bé giả bộ như không chút mảy may gì, chậm rãi rất nho nhã nhận từng miếng táo, rồi đưa vào trong miệng, nhai từng miếng vẻ mặt rất vui vẻ. Những tiếng nhay ròn tan, còn những miếng táo còn sót trên kẽ răng non nớt của cô bé.
Diệp Thanh trìu mến vuốt đầu cô bé, đang muốn đùa cô bé, trong tào nhà bỗng vang lên tiếng mở cửa, một cô bé mặc đồng phục màu đỏ trắng của một trường trung học vội vã chạy tới, vừa chạy vừa kêu lên:
Tiếng nói rất trong trẻo, nhưng ngữ khí thì rất vội vàng lo lắng.
Diệp Thanh nhảy vù qua tảng đá đi tới hỏi. Táo cũng không còn nghĩ tới vị ngon của táo nữa mà hướng mắt nhìn về phía kia lắng nghe.
Bím tóc dài phía sau của Diệp Tĩnh lắc lư, mặc dù chạy vội vàng như vậy nhưng cô vẫn nhanh mồm nhanh miệng, lời nói rất nhanh nhảu, nói rõ sự việc cho anh nghe.
Diệp Thanh vừa nghe, lập tức lo lắng, vội cùng với Diệp Tĩnh chạy đi, chạy như bay tới thôn bên, lúc chuẩn bị rời tòa nhà, lúc đó mới nghĩ tới Diệp Tử Kỳ vẫn đang ở đằng sau, vội quay đầu lại hô một tiếng: