Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 126 : Trừ được một đối thủ
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Mã Tiểu Linh bước lên phía trước một bước, tránh xa một chút cái ngón tay không an phận của Diệp Thanh, rồi đối diện với cô nàng kia khẽ cười nói:
-Tôi chỉ nói thế thôi có nói họ tên là ai đâu mà cô nóng nảy như vậy làm gì? Ồ, suýt nữa thì quên, có khi không phải tám mà có khi là chín, là mười người cũng lên, làm sao mà biết rõ được!
Cô nàng này vừa nói xong liền kích động xông lên. Diệp Thanh nhanh chóng di chuyển người đứng trước người Mã Tiểu Linh, quát khẽ:
Cô gái đúng là sợ Diệp Thanh, liềnliền dừng lại:
Hừ, Mã Tiểu Linh, cô đừng cậy có bạn trai rồi mà vênh mặt lên nhé! Hãy đợi đấy! Cô gái dậm mạnh chân rồi lại õng ẹo rời đi!
Cô ta là ai?
Diệp Thanh hỏi
Mã Tiểu Linh thản nhiên nói.
Diệp Thanh giật mình, lúc cậu vừa mới vào bệnh viện thì có nghe người khác nói qua, bệnh viện Ngô Đồng có “ Song Linh “ , Mã Tiểu Linh, Trần Linh Linh, được mệnh danh là ngô đồng song mã! Tuy rằng hai cái tên nghe đều rất bình thường nhưng lại là hai tuyệt đại mỹ nhân!
Mã Tiểu Linh thì không cần phải nói, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa gần đây lại dùng “ Ngũ Kỳ Thủy DữuĐan “ do Diệp Thanh tặng nên ngực càng ngày càng nảy nở hơn. Vóc dáng bên ngoài đã dần dần vượt qua Trần Linh Linh vài phần.
Cô ta không phải đi bệnh viện nước ngoài học tập hay sao? Sao tự nhiên về rồi? Diệp Thanh hỏi.
Cô ta đã đi hơn nửa năm rồi giờ chắc cũng đến lúc về, tôi không rõ lắm!
Mã Tiểu Linh cười nói, nghĩ tới Diệp Thanh vừa rồi chủ động bảo vệ nàng, trái tim liền cảm thấy ấm áp, đột nhiên mắt vừa chuyển giảo hoạt hỏi:
-Thế nào, đại mỹ nữ xinh đẹp không? Để tôi giới thiệu cho cậu.
Diệp Thanh tất nhiên sẽ không quan tâm đến loại người này. Trần Linh Linh cho dù xinh đẹp nhưng tính cách không tốt. Loại người này cho dù cởi hết đồ trước mặt cậu. Cậu tuyệt đối sẽ không yếu lòng...Cùng lắm thì cũng chỉ ngó nghiêng qua!
Diệp Thanh vội vàng chuyển đề tài.
Mã Tiểu Linh lườm cậu một cái, thầm nghĩ, trong lòng cậu chị là người phụ nữ hẹp hòi vậy sao? Lại còn nói xấu sau lưng người khác.
Diệp Thanh không chịu được cái kiểu làm nũng của phụ nữ, nhất là Mã Tiểu Linh, quả thực vô cùng quyến rũ, khiến cậu ngẩn ngơ ngắm nhìn!
Mã Tiểu Linh cười khanh khách, người luôn luôn phóng thoáng như cô, không ngờ khi bị người khác nhìn lại lộ ra chút ngượng ngùng.
Diệp Thanh nghiêm túc bình phẩm nói.
Đồ quỷ sứ, lẻo mép!
Lại đây hôn một cái nào!
Đừng đùa nữa! Có bệnh nhân đang vào rồi.
Đâu có ai
Diệp Thanh không tin, nghĩ rằng Mã Tiểu Linh nói dối cậu. Quay lại nhìn quả thực có một cô gái khoảng 20 tuổi, đang đứng ở cửa, cầm quyển sổ bệnh án, tủm tỉm cười nhìn hai bọn họ.
Diệp Thanh xấu hổ, nhanh chân chạy đi!
Mã Tiểu Linh cũng có chút ngượng ngùng, đứng lên ho khan vài tiếng rồi bắt đầu tiếp đón người bệnh:
…
Diệp Thanh mặc áo blu vào, đi đến chỗ phòng bệnh mà cậu phụ trách kiểm tra một lượt.Đồng thời cứu chữa mấy người bệnh bộc phát nặng. Đang định đi lên lầu tìm chuyên gia về xương khớp lão Trịnh tán gẫu thì một cô y tá hấp tấp chạy tới:
Tim Diệp Thanh đập thình thịch, có dự cảm dường như có chuyện tốt sắp tới :
Cậu đi đến tòa nhà hành chính, tới trước văn phòng của Trương Hạo Bác, bèn gõ cửa, bên trong truyền tới giọng nói của Trương Hạo Bác. Diệp Thanh liền đi vào, chỉ thấy Trương Hạo Bác đang cầm mấy bản báo cáo xem.
Diệp Thanh cố gắng đè nén niềm phấn khởi trong lòng, làm bộ như chưa biết gì hỏi.
Trương Hạo Bác nói:
Tiểu Diệp, lần này cháu làm việc quả không tồi! Hoạt động chữa bệnh từ thiện tuy rằng gặp không ít khó khăn, nhưng cũng xem như thành công tột đẹp!
Cảm ơn viện trưởng đã khích lệ,cháu cũng chỉ làm đúng chức trách của mình thôi!
Diệp Thanh khiêm tốn nói.
Diệp Thanh vội vàng xua tay, nói:
Trương Hạo Bác vuốt cằm, nói:
Diệp Thanh vô cùng hưng phấn nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài cố nén kích động, bình tĩnh nói:
Cám ơn viện trưởng đã nâng đỡ chúa! Nếu bác cho cháu cơ hội, cháu nhất định sẽ làm tốt mọi việc !
Không chỉ làm tốt công việc của mình, mà còn phải đạt được thành tích tốt! Nhất định không được để cho bác thất vọng!
Trương Hạo Bác nhấn mạnh nói.
Diệp Thanh gật đầu như gà mổ thóc.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên!
-Cốc! Cốc! Cốc!
Ba tiếng gõ cửa liên hồi vang lên.
Lão Trương có ở trong không? Bên ngoài truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Có, mời vào!
Trương Hạo Bác hồ nghi, giọng nói nghe có phần quen tai, tuy nhiên lại không nghĩ ra là ai.
Một tiếng “ kẽo kẹt “ vang lên, Cánh của bị đẩy ra. Đi vào là hai người đàn ông một già một trẻ. Người đàn ông lớn tuổi khoảng năm mươi tuổi, bụng to, mặt dầu bóng nhẫy. Xem bộ dáng không phải người giàu có thì là tham quan! Người trẻ thì khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vừa béo vừa lùn, đeo một cặp kính cận, trông rất thư sinh, nhã nhặn mỉm cười.
Trương Hạo Bác cực kỳ kinh ngạc khẩn trương đứng dậy nghênh đón. Người này ông gặp qua vài lần, chính là một vị lãnh đạo trong cục Y tế thành phố,không ngờ hôm nay lại đích thân đến thăm!
Diệp Thanh cũng lễ phép đứng lên.
-Lão Trương a, hôm nay tôi tới tìm anh là có việc muốn nhờ!
La Văn Châu cười ha ha nắm tay Trương Hạo Bác liền chỉ ra người trẻ tuổi phía sau mình, nói:
-Đây là cháu trai của tôi, La Vĩnh Hoa, thạc sỹ mới học ở nước ngoài về, cũng học về y.
La Vĩnh Hoa vô cùng lanh lợi, lập tức tiến lên, nhiệt tình bắt tay Trương Hạo Bác nói:
Trương Hạo Bác nghe vậy liền hiểu ra, thảo nào, địa vị La Văn Châu cao như vậy, không ngờ hôm nay lại chủ động đến thăm hỏi mình, hóa ra là có điều nhờ vả!
Không biết Tiểu La học là ngành gì nhỉ? Tốt nghiệp đại học ở đâu? Trương Hạo Bác một bên rót trà cho hai người một bên cười hỏi.
Cháu là thạc sĩ khoa nội khoa, hệ trường đai hoc Bosten của Mỹ!
La Vĩnh Hoa tràn đầy tự tin mỉm cười.
Trương Hạo Bác giơ tay lên vỗ vào nhau.
Bệnh viện Ngô Đồng tuy là bệnh viện tư nhân nhưng dù sao cũng phải chịu sự quản lý của cục Y tế thành phố. La Văn Châu giới thiệu thân thích của hắn ông có thể không nể tình sao? Hơn nữa đối phương cũng có bằng cấp, trình độ chắc chắc sẽ không kém! Đương nhiên, sau khi vào phải âm thầm điều tra năng lực
Thấy La Vĩnh Hoa và La Văn Châu đều tỏ vẻ không hài lòng. Trương Hạo Bác ngạc nhiên, lập tức nghĩ chẳng lẽ chính ông hiểu sai ý? Người ta không tới nhờ mình sắp xếp công việc? Thế này thì xấu hổ quá!
La Vĩnh Hoa dù sao cũng ra từ học viện danh tiếng, lại vừa mới tốt nghiệp, nên hơi ngại ngùng đem ý tưởng của mình nói ra nhưng La Văn Châu lại không hề đắn đo, cười ha ha, nói: