Giả Thiếu Du mỉm cười, nói :
Án Tử Phong ngớ người một lúc rồi nói :
Bỗng nhiên lão chau mày và nói tiếp :
Lão đệ, tối nay khi ra khỏi khách điếm ta nghe được một tin tức, không biết...
Lão trượng, tin tức gì vậy?
Nghe người ta nói, ngày thứ ba La gia mới xuất Ngọc Thiềm Thừ ra treo thưởng!
Lão trượng, tin này do ai nói vậy?
Thế nào, lão đệ ngươi không nghe gì sao?
Không, tại hạ chưa từng nghe...
Án Tử Phong gật đầu nói :
Giả Thiếu Du lắc đầu, nói :
Án Tử Phong ngạc nhiên hỏi :
Giả Thiếu Du không trả lời mà hỏi lại :
Án Tử Phong sững người, lão nói :
Giả Thiếu Du cắt lời,nói :
Án Tử Phong ngẩn người một lát rồi nói :
Giả Thiếu Du hỏi :
Án Tử Phong chậm rãi nói :
Giả Thiếu Du trầm ngâm một lát rồi gật đầu, nói :
Án Tử Phong hỏi :
Giả Thiếu Du thản nhiên :
Án Tử Phong chú mục nhìn đối phương và nói :
Giả Thiếu Du hơi giật mình, chàng vội lắc đầu, nói :
Tại hạ không biết!
Đúng vậy! - Án Tử Phong cười, nói - Làm sao lão đệ ngươi biết La gia có thực lực kinh thế hãi tục hay không?
Giả Thiếu Du nói :
Án Tử Phong cắt lời, nói :
Giả Thiếu Du gật đầu nói :
Án Tử Phong vuốt râu mỉm cười, nói :
Giả Thiếu Du lại gật đầu, chàng nói :
Án Tử Phong mỉm cười, nói :
Lão nâng chung mời khách và nói :
Giả Thiếu Du vội lắc đầu, nói :
Án Tử Phong mỉm cười, nói :
Giả Thiếu Du nói :
Án Tử Phong chăm chú nhìn đối phương rồi mỉm cười, nói :
Giả Thiếu Du cười cười, nói :
Án Tử Phong cũng cười cười, nói :
Lão đệ, tửu lượng của Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma như biển, sao ngươi lại...
Nhưng tại hạ không phải là hắn, chỉ đơn cử vấn đề tửu lượng này là đủ thấy tại hạ không thể mạo danh hắn rồi!
Đã vậy thì lão phu cũng không dám ép.
Lão tự uống cạn nửa chung của mình rồi đặt lại xuống bàn. Chợt nghe Giả Thiếu Du nói :
Án Tử Phong vội nói :
Giả Thiếu Du gật đầu, nói :
Án Tử Phong hơi biến sắc, lão vội nói :
Giả Thiếu Du cười cười, nói :
Án Tử Phong lắc đầu nói :
Giả Thiếu Du cũng lắc đầu, chàng nói :
Án Tử Phong chau mày, nói :
Giả Thiếu Du nói :
Sắc diện của Án Tử Phong hơi có chút khó coi, nhất thời lão không nói gì nữa!
Giả Thiếu Du nói tiếp :
Án Tử Phong nói :
Giả Thiếu Du gật đầu, nói :
Vừa nói đến đây thì đã nghe có tiếng bước chân bên ngoài, hai hắc y đại hán cùng bước vào tửu quán, bọn chúng đến gần và chào Án Tử Phong, nhưng chúng chưa kịp nói gì thì Án Tử Phong đã vội nói :
Hai hắc y đại hán nghe vậy thì hơi sững sờ, gã bên trái vội nói :
Án Tử Phong dậm chân thở dài đánh sượt rồi nói :
Giả Thiếu Du cắt lời, nói :
Án Tử Phong nói :
Giả Thiếu Du nói :
Án Tử Phong tỏ ra rất áy náy, lão nói :
Lão đệ, ta cảm thấy thật bất an...
Lão trượng, quên đi thôi! - Giả Thiếu Du mỉm cười, nói - Giữa chúng ta mà còn khách sáo làm gì?
Án Tử Phong đành gượng cười nhưng không nói gì.
Giả Thiếu Du nhìn qua hắc y đại hán bên trái và hỏi :
Hắc y hán tử bên tả nói :
Thưa Giả gia, hơn trăm trượng về phía thượng du!
Hơn trăm trượng về phía thượng du?
Giả Thiếu Du trầm ngâm một lúc rồi dậm chân nói :
Hắc y hán tử bên tả kinh hãi vội nói :
Án Tử Phong cắt lời, nói :
Giả Thiếu Du lắc đầu, nói :
Án Tử Phong nói :
Người ta đã chân thực nhiệt tình, đầy nghĩa khí như vậy thì Giả Thiếu Du còn nói gì được nữa?
Chàng đành nói :
Chàng lắc đầu và nói tiếp :
Án Tử Phong nghiêm sắc diện, nói :
Lời này là tận nhân chí nghĩa, Giả Thiếu Du nghe vậy thì cảm động vô cùng.
Án Tử Phong vừa nói tới đây thì chàng liền cắt lời, nói :
Án Tử Phong vuốt râu mỉm cười, nói :
Giả Thiếu Du vội lắc đầu, nói :
Án Tử Phong mỉm cười, nói :
Giả Thiếu Du nói :
Án Tử Phong bật cười rồi cất giọng ngâm :
“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan.
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt.”
Tạm dịch :
“Ở đời đắc ý uống cho say.
Chớ để chén vàng suông ánh nguyệt.”
Ngâm xong, lão cười ha ha rồi nói :
Giả Thiếu Du vội lắc đầu, nói :
Án Tử Phong phá lên cười ha hả rồi nói :
Giả Thiếu Du nói :
Đa tạ hảo ý của lão trượng, nhưng...
Còn nhưng nhị gì nữa?
Quả thật tại hạ còn có vài chuyện phải làm!
Lão đệ ngươi còn phải làm chuyện gì nữa?
Chuyện quan hệ đến thiên cơ, xin cho phép tại hạ bất khả tiết lộ!
Lẽ nào lão đệ muốn đơn độc đoạt Ngọc Thiềm Thừ?
Giả Thiếu Du cười cười, nói :
Án Tử Phong gượng cười gật đầu nói :
Lão đệ, ta không phủ nhận con người ai cũng có tư tâm, ta không phải là người trêи người thì làm sao lại không muốn đơn độc đoạt lấy, chỉ có điều còn phải chờ xem tình hình thế nào đã.
Lão trượng nói vậy có nghĩa là sao?
Nếu La gia bị người ta dựng chuyện giá họa hãm hại thì ta phải vì võ lâm mà ra tay trượng nghĩa, tiêu diệt tai họa cho La gia, nếu La gia có Ngọc Thiềm Thừ thật mà muốn dùng nó làm mồi nhử rồi quăng một mẻ lưới diệt gọn võ lâm thiên hạ thì ta không những phải đoạt mà còn phải vì võ lâm trừ diệt bọn gian tà này!
Tấm lòng của lão trượng quả nhiên quảng đại hơn người, khiến người ta vô cùng khâm phục...
Lão đệ, ngươi đồng ý đi với lão phu chứ?
Đồng ý thì đồng ý với cách làm, nhưng hành động thì không thể theo lão trượng được!
Án Tử Phong mỉm cười, nói :
Giả Thiếu Du nói :
Không dám, đó là lão trượng quá khen và tự khiêm nhượng thôi!
Khiêm nhượng? - Án Tử Phong cười ha ha một tràng rồi nói - Lão đệ, trước võ lâm chí bảo thì ai nhượng ai chứ? Thôi, lão phu không dám làm cản trở nữa, xin lão đệ cứ tự nhiên!
Giả Thiếu Du đứng lên, nói :
Án Tử Phong ngớ người, nhưng lão liền cười ha ha rồi nói :
Giả Thiếu Du cũng không muốn nói nhiều, chàng cung thủ nói :
Nói đoạn, chàng quay người cất bước đi ra khỏi tửu quán.
Sau khi ra khỏi tửu quán, căn bản chàng không ngoái đầu nhìn lại, vì chàng hiểu rằng Án Tử Phong này là một nhân vật thần bí cao thâm khôn lường, nhân thủ rất đông chứ không chỉ có mấy người như vậy.
Nếu lão muốn theo dõi chàng thì không cần phái người xuất phát từ tửu quán, bởi lẽ các nơi bên ngoài tửu quán tất nhiên đều có người của lão!
Giả Thiếu Du cũng không ngược bờ sông Tần Hoài đi về phía thượng du trăm trượng để điều tra thử, vì chàng thừa biết căn bản không có chuyện đó!
Cố nhiên, chàng thấy rõ ràng Án Tử Phong xuất chỉ điểm vào tử huyệt của hắc y hán tử cao gầy kia, nhưng dường như chỉ lực không đủ phân lượng để giết người.
Chuyện này vốn rất khả nghi, nhưng chỉ là dường như chứ không chắc chắn, vì vậy Giả Thiếu Du vẫn không thể đoán định được.
Song, bất luận nói thế nào thì Án Tử Phong cũng là một nhân vật cực kỳ thần bí, tâm trí cao thâm khôn lường và cũng rất khả nghi!
Vì vậy, Giả Thiếu Du tuyệt không thể bỏ qua mà không lưu ý người này.
Theo lẽ thường mà nói, lẽ ra chàng phải có hành động đối với Án Tử Phong, nhưng đáng tiếc là thủ pháp của lão ta quá cao minh và lợi hại, khiến người ta không mở ra được một chút chứng cứ nào.
Đối với một người như vậy, trước khi chưa tìm ra được chứng cứ đích xác thì không thể hành động tùy tiện, làm như vậy sẽ đưa đến hậu quả không thể tưởng tượng!
Do vậy, Giả Thiếu Du đành nhẫn nại chờ đợi, cẩn thận tìm chứng cứ và sơ hở!
Sau khi rời tửu quán, chàng kẹp tay sau lưng mà đi dọc theo bờ sông Tần Hoài, sau lưng đám đông xem náo nhiệt.
Nhưng đi chưa được bao xa thì đột nhiên bên trái có người gọi :
Giả Thiếu Du nghe vậy thì dừng bước, quét mục quang nhìn quang, cách không xa về phía trước có ba người đang đứng, một trong ba người này là tử y hán tử lúc nãy. Cả ba đều nhìn về phía chàng và mỉm cười gật đầu.
Giả Thiếu Du vội gật đầu chào và nói :
Tử y hán tử nói :
Giả Thiếu Du nói :
Lúc này ba người bọn tử y hán tử đã bước lại gần, hai người kia cũng đều mặc tử y, song thân hình có phần kém lực lưỡng hơn tử y hán tử ban đầu.
Tử y hán tử mỉm cười, nói :
Giả Thiếu Du ngạc nhiên nói :
Tử y hán tử cười cười, nói :
Giả Thiếu Du bật cười, nói :
Tử y hán tử nói :
Giả Thiếu Du nói :
Tử y hán tử nói :
Chúng ta đều là nam tử hán đại trượng phu, há có thể nói lời mà không giữ lời?
Các hạ thật lợi hại! - Giả Thiếu Du chăm chú nhìn đối phương và nói - Câu này đủ bắt nghẹn người ta rồi, tại hạ khó lòng không nói...
Chàng quét mục quang nhìn quanh rồi nói tiếp :
Tử y hán tử nói :
Giả Thiếu Du nói :
Tại hạ muốn mời các vị địch bước qua bên kia nói chuyện!
Không cần! - Tử y hán tử lắc đầu, nói - Người xem náo nhiệt đều tập trung vào mấy chiếc thuyền hoa đăng, không ai để ý đến chúng ta đâu!
Giả Thiếu Du mỉm cười, nói :
Tử y hán tử hơi đỏ mặt, gã nói :
Gã chỉ qua người bên phải và nói :
Lại chỉ qua người bên trái nói :
Giả Thiếu Du nói :
Thì ra là Hàn thị tam Kiệt, uy chấn Sơn Đông!
Không dám! - Hàn Anh Kiệt nói - Đó là do giang hồ bằng hữu mến mộ mà cất nhắc thôi!
Giả Thiếu Du nói :
Hàn Anh Kiệt nói :
Giả Thiếu Du mỉm cười, nói :
Hàn Anh Kiệt biến sắc, gã gượng cười, nói :
Giả Thiếu Du lắc đầu, nói :
Hàn Anh Kiệt ngạc nhiên hỏi :
Giả Thiếu Du thản nhiên nói :
Hàn Anh Kiệt chau mày, nói :
Giả Thiếu Du gật đầu nói :
Hàn Anh Kiệt nói :
Những tin tức này đã truyền khắp võ lâm, tất nhiên huynh đệ tại hạ đều đã biết!
Đã biết thì tốt, vậy ba vị có nghe nói Ngọc Thiềm Thừ vốn ở trong tay ai không?
Đồng gia ở Kim Lăng!
Cả nhà Đồng gia do ai giết?
Tất cả đều chết dưới Nhất Tàn chỉ của Hạ Hầu Lam!
Ba vị có từng nghe nói Đồng gia có người chưa bị hại không?
Hàn Anh Kiệt gật đầu nói :
Giả Thiếu Du lại hỏi :
Hàn Anh Kiệt trả lời ngay :
Vì cô ta là người duy nhất biết chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thừ!
Ai đã bắt cóc cô ta!
Tất nhiên là Hạ Hầu Lam!
Vậy, hiện nay Hạ Hầu Lam đã nhảy xuống hồ mà chết, Đồng Uyển Nhược tung tích bất minh, Ngọc Thiềm Thừ sao lại có thể rơi vào Kim Lăng La gia?
Hàn Anh Kiệt ngớ người, gã nói :
Giả Thiếu Du nói :
Hàn Anh Kiệt lắc đầu, nói :
Giả Thiếu Du thản nhiên “à” một tiếng rồi hỏi lại :
Không thể? Xin nghe cao kiến của Hàn đại hiệp!
Không dám! - Hàn Anh Kiệt nói - Có hai chuyện, chẳng hay Giả bằng hữu đã biết chưa?
Giả Thiếu Du hỏi :
Hàn Anh Kiệt nói :
Lời này quả là kinh người, Giả Thiếu Du chấn động tâm thần, chàng vội hỏi:
Hàn Anh Kiệt nói :
Giả Thiếu Du không giấu được kinh ngạc, chàng “à” một tiếng rồi nói :
Hàn Anh Kiệt chau mày nói :
Trong lòng Giả Thiếu Du lại thêm một phen kinh động, chàng ngạc nhiên nói:
Hàn Anh Kiệt thản nhiên mỉm cười, nói :
Giả Thiếu Du nói :
Hàn Anh Kiệt nói :
Giả Thiếu Du vô cùng kinh ngạc, chàng hỏi :
Hàn Anh Kiệt nói :
Hiện nay, các lộ anh hùng tụ tập tại Kim Lăng, không ai là không biết chuyện này!
Hàn đại hiệp, thế tin tức này từ đâu ra!
Tại hạ không biết!
Có đáng tin cậy không?
Dường như hai chuyện này không phải là những chuyện có thể bịa đặt dựng lên!
Giả Thiếu Du chau mày, chàng trầm ngam một hồi rồi nói :
Hàn Anh Kiệt nói :
Giả Thiếu Du nói :
Xin được nghe cao kiến.
Không dám! - Hàn Anh Kiệt thản nhiên nói - Hạ Hầu Lam đã có nguồn gốc sâu xa với La gia như vậy thì rất có khả năng hắn đã đem Đồng cô nương giấu ở La gia, mà Đồng cô nương đã rất có khả năng bị giấu ở La gia, thì chuyện La gia có Ngọc Thiềm Thừ cũng rất có khả năng là có thật...
Ngừng một lát gã nói tiếp :
Không sai, trêи phương diện suy luận thì quả nhiên là như vậy! Giả Thiếu Du chau mày trầm ngâm, nhất thời không nói gì.
Hàn Anh Kiệt nói tiếp :
Giả Thiếu Du cười cười, nói :
Có một chuyện mà e rằng ba vị còn chưa biết!
Chuyện gì?
Hạ Hầu Lam cũng là người bị hại, trêи thực tế Đồng gia không phải do hắn...
Sao Giả bằng hữu biết không phải là hắn?
Có lẽ Hàn đại hiệp căn cứ vào “Nhất Tàn chỉ” mà...
Không sai, nhưng còn một điều nữa!
Điều gì?
Hàn Anh Kiệt chậm rãi nói :
Giả Thiếu Du ngớ người, nhưng chàng lập tức lắc đầu nói :
Hàn Anh Kiệt thản nhiên nói :
Giả Thiếu Du chau mày nói :
Hàn Anh Kiệt cười nhạt :
Nói đoạn, cả ba đều quay người một lúc rồi phóng bước mà đi!
Giả Thiếu Du sững sờ, thật sự sững sờ! Đến khi chàng định thần lại thì Hàn thị tam Kiệt chẳng biết đã đi về hướng nào rồi!
Phóng mắt nhìn vào màn đêm bao la phía trước, bất giác Giả Thiếu Du lắc đầu và gượng cười.
Hiện giờ chàng không thể không thừa nhận là mình hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Chàng cũng không thể không khâm phục sự cao minh của đối phương.
Binh pháp Tôn Tử có câu: “Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bắc thắng” (biết người biết ta, trăm trận trăm thắng).
Nhưng hiện nay chàng chỉ biết ta mà không biết người, thậm chí còn không biết đối phương là ai, song đối phương lại biết rõ chàng như lòng bàn tay.
Tuy nhiên có một điểm rất khả nghi, tại sao đối phương lại biết chàng có quan hệ sâu xa với La gia?
Điều này chỉ có mấy người của La gia biết, vậy mà sao bây giờ đối phương cũng mò ra được rõ ràng.
Đột nhiên song mục Giả Thiếu Du lấp lánh hàn quang, chàng cất bước đi thẳng về hướng Tây.
Lúc đó, tại một nơi trong bóng tối có một đôi mắt âm độc đang nhìn theo chàng, bên dưới đôi mắt âm độc này là đôi môi với nụ cười rất đắc ý...
Trong chớp mắt, Giả Thiếu Du đã mất hút vào bóng đêm của vùng Tần Hoài giang.
Một lát sau, chàng xuất hiện trước cổng chính của La gia.
Chàng không vượt tường mà vào, vì đó không phải là lễ của hàng vãn bối! Chàng bước đến trước cổng và gõ cửa, không một chút do dự. Thanh âm vang động cả một vùng hoang vắng của Kim Lăng thành, nghe ra chói tai nhức óc!
Lập tức có tiếng chân vang lên ở bên trong, tiếp đó có người hỏi :
Giả Thiếu Du vội nói :
Người bên trong “à” một tiếng rồi nói :
Đột nhiên người này bế khẩu, tiếp đó là tiếng động của khóa vang lên, hai cánh cổng hé mở, đứng giữa cổng là một lam y hán tử, hắn chính là tòng bộc La Võ!
Hắn vội cúi người hành lễ và nói :
Bây giờ nên gọi vị Giả Thiếu Du này là Hạ Hầu Lam rồi, chàng vội đáp lễ nói:
Một chữ “kiến” chưa kịp nói thì đã nghe Lý Thiên Huyền từ bên trong lên tiếng :
La Võ vội đáp :
Một tiếng “à” vừa cất lên thì một bóng người cũng lướt ra, Lý Thiên Huyền trước mặt Hạ Hầu Lam rồi hơi khom người nói :
Hạ Hầu Lam vội hành lễ đáp trả. Đôi bên hành lễ xong thì Lý Thiên Huyền nép người qua một bên và đưa tay mời, thái độ rất trịnh trọng.
Hạ Hầu Lam bước đi trước, Lý Thiên Huyền hơi thụt lại phía sau, vừa đi lão vừa nói :
Hạ Hầu Lam mỉm cười, nói :
Lý Thiên Huyền “à” một tiếng rồi nói :
Hạ Hầu Lam lắc đầu nói :
Lý Thiên Huyền thấy chàng có ý không muốn nói nhiều nên cũng chẳng tiện hỏi thêm, lão nói :
Hạ Hầu Lam nói :
Nói đến đây thì hai người đã tới trước đại sảnh. Lý Thiên Huyền nói :
Nói đoạn, lão quay người định cất bước, nhưng Hạ Hầu Lam vội nói :
Lý Thiên Huyền nói :
Nói đoạn lão hơi cúi người chào rồi đi ra phía sau!
Chưa đầy một khắc thì đã có tiếng bước chân từ sau đi tới trước, La Chấn Vũ dẫn lão đại Thanh Uy và lão nhị Thanh Phi cùng Lý Thiên Huyền vội vàng bước về phía đại sảnh!
Từ xa, La Chấn Vũ đã lên tiếng chào :
Hạ Hầu Lam vội hành lễ tham kiến và hỏi :
La Chấn Vũ “à” một tiếng rồi vội nói :
Hạ Hầu Lam lắc đầu nói :
La Chấn Vũ ngạc nhiên nói :
Hạ Hầu Lam lắc đầu, nói :
La Chấn Vũ gật đầu, nói :
Hạ Hầu Lam ngước nhìn mọi người một lượt rồi nói :
La Chấn Vũ kinh ngạc, lão định hỏi thì Hạ Hầu Lam đã nói tiếp :
La Chấn Vũ rùng mình biến sắc, lão vội nói :
Hạ Hầu Lam nói :
La Chấn Vũ chau mày nói :
Hạ Hầu Lam bèn thuật lại một lượt đoạn đối thoại với Hàn Anh Kiệt.
Nghe xong, chẳng những sắc diện của La Chấn Vũ biến đến độ khó coi, mà La Thanh Uy, Thanh Phi và Truy Hồi Thủ Lý Thiên Huyền cũng đều cả kinh thất sắc!
Hồi lâu sau, La Chấn Vũ mới lẩm bẩm nói :
Đột nhiên đôi mày bạc nhướng lên, lão nói tiếp :
La Thanh Uy tiếp lời :
La Chấn Vũ gật đầu nói :
Đột nhiên lão bế khẩu rồi im lặng.
Đột nhiên nghe Lý Thiên Huyền nói :
La Chấn Vũ trừng mắt nói :
Lý Thiên Huyền vội nói :
La Chấn Vũ định nói tiếp thì đã nghe nhị thiếu gia La Thanh Phi nói :
Hắn muốn nói đến Độc Thủ song sát, hai nhân vật môn hạ Tây Vật luôn đi bên cạnh La Thanh Dương.
La Chấn Vũ khẽ quát :
La Thanh Phi lập tức bế khẩu, không dám nói nữa!
La Chấn Vũ nhìn qua Hạ Hầu Lam và nói tiếp :
Hạ Hầu Lam nói :
La Chấn Vũ nói :
Lý Thiên Huyền xen vào :
Hạ Hầu Lam chau mày nói :
La Chấn Vũ nghiêm túc nói :
Hạ Hầu Lam nói :
Song mục của chàng đột nhiên lộ hàn quang, chàng lạnh lùng nói :
Lý Thiên Huyền thả nhiên nói :
Ba cha con La Chấn Vũ cả kinh thất sắc, bọn họ định khai khẩu thì đã nghe Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói :
Lời vừa dứt thì chàng xuất chỉ nhanh như chớp điểm vào trọng huyệt trước ngực Lý Thiên Huyền!
Lý Thiên Huyền vẫn bình tĩnh thản nhiên như không, thậm chí cũng không động đậy.
Nhưng ngón tay của Hạ Hầu Lam vừa chạm vào áo Lý Thiên Huyền thì đột nhiên trầm xuống rồi thu lại, chàng nói :
Lý Thiên Huyền nói :
Hạ Hầu Lam mỉm cười nhìn qua La Chấn Vũ và nói :
La Chấn Vũ liền nói :
La Thanh Phi đáp một tiếng rồi phóng đi như bay!
La Chấn Vũ nhìn Hạ Hầu Lam với vẻ nghi hoặc và nói :
Hạ Hầu Lam mỉm cười, nói :
La Chấn Vũ gật đầu nói :
Hạ Hầu Lam cười cười, nói :
La Chấn Vũ ngẩn người, nhất thời trầm mặc và lắc đầu.
Trong chớp mắt Thanh Phi đã tìm Thanh Dương vào tới nơi, từ xa Thanh Dương đã khoát tay gọi :
Tiếng kêu chưa dứt thì người đã đến nơi, hắn nói tiếp :
Vị La tam thiếu gia này quả nhiên rất nhiệt tình.
Hạ Hầu Lam cười cười, nói :
Chỉ mới đến một lúc thôi, tam đệ vất vả quá!
Không có gì! - La Thanh Dương nói - Phần việc trong nhà cũng tập làm cho quen thôi.
Hạ Hầu Lam nói :
Tam đệ, có một chuyện ta muốn hỏi ngươi....
Tiểu đệ vừa nghe nhị ca nói và cũng đang muốn hỏi đại ca là chuyện gì vậy?
Tam đệ thu nhận nhị vị tả hữu bên mình từ khi nào vậy?
Đại ca muốn nói đến Hách Liên huynh đệ chăng?
Đúng vậy, tam đệ!
La Thanh Dương chậm rãi nói :
Đó không thể kêu bằng thu nhận, thực ra bọn tiểu đệ chỉ mới quen biết trước đây không lâu, tiểu đệ và hai người bọn họ vừa gặp đã tâm đầu ý hợp, vừa lúc hai người bọn họ không có nơi nào để đi nên...
Tam đệ! - Hạ Hầu Lam nói - Nói chung chung quá, có thể nói rõ hơn một chút không? Tựa như trước đây không lâu, rốt cuộc là khi nào, tại đâu, quen biết trong trường hợp nào?
La Thanh Dương mỉm cười nhưng hắn nhìn Hạ Hầu Lam với ánh mắt hồ nghi và hỏi :
Rõ ràng Thanh Phi chưa nói cho hắn biết là chuyện gì!
Hạ Hầu Lam cười cười, nói :
Tất nhiên La Thanh Dương không thể hiểu, hắn vừa kêu “đại ca...” thì La Chấn Vũ đã trầm giọng nói :
La Thanh Dương là một nhân vật không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ duy nhất vị nghiêm phụ này, do vậy hắn đâu dám hỏi nữa mà vội nói :
Sắc diện chợt ửng đỏ, hắn ngập ngừng một lát rồi nói tiếp :
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói :
La Thanh Dương lắc đầu, nói :
Hạ Hầu Lam quay sang nói với La Chấn Vũ :
La Chấn Vũ gật đầu, nói :
Hạ Hầu Lam nói :
La Chấn Vũ chau mày rồi gật đầu nói :
Hạ Hầu Lam nhìn qua La Thanh Dương và hỏi :
La Thanh Dương ngớ người, hắn nói :
Hạ Hầu Lam nói :
La Thanh Dương không chờ nghe xong mà vội cắt lời, nói :
Hắn ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp :
Hạ Hầu Lam mỉm cười, hỏi :
La Thanh Dương gật đầu, nói :
Hạ Hầu Lam trầm mặc suy nghĩ.
Đột nhiên nghe La Chấn Vũ nói :
Hạ Hầu Lam gật đầu nói :
La Chấn Vũ chau mày nói :
Vậy, hiền điệt, chúng ta có thể...
Không, lão bá, không vội! - Hạ Hầu Lam nói.
La Chấn Vũ ngạc nhiên hỏi lại :
Thế nào? Hiền điệt, không vội ư?
Đúng vậy, lão bá, không vội! - Hạ Hầu Lam lại thản nhiên nói.
La Chấn Vũ càng nghi hoặc, lão nói :
Hạ Hầu Lam cười cười, nói :
La Chấn Vũ gật đầu, nói :
Hạ Hầu Lam mỉm cười, chàng nhìn qua La Thanh Dương và nói :
La Thanh Dương gật đầu, nói :
Vừa rồi còn đi cùng với tiểu điệt!
Thế thì tốt! - Hạ Hầu Lam nói - Vậy phiền tam đệ gọi hai người bọn họ vào đây, chỉ nên nói rằng có đại sự muốn thương lượng!
La Thanh Dương đáp một tiếng nhưng chân vẫn chưa động, hắn lại hỏi :
Hạ Hầu Lam bèn đem nguyên nhân nói đại khái một lượt.
La Thanh Dương nghe xong cũng biến sắc, hắn lắc đầu nói :
Hạ Hầu Lam nói :
La Thanh Dương nói :
Hạ Hầu Lam cười cười, nói :
La Thanh Dương nói :
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói :
La Thanh Dương chưa kịp nói thì Hạ Hầu Lam đã tiếp lời :
La Thanh Dương lại biến sắc, hắn cúi đầu nói :
Nói đoạn, hắn quay người và cất bước.
Hạ Hầu Lam kịp thời nói :
La Thanh Dương không quay đầu lại, nhưng đáp lời :
Nhìn theo bóng La Thanh Dương dần khuất, Hạ Hầu Lam thu mục quang lại, đoạn nhìn qua mọi người tại đương trường và nói :
Mọi người đều đồng loạt gật đầu, La Chấn Vũ nói :
Hạ Hầu Lam nói :
La Chấn Vũ gật đầu nói :
Chỉ qua mấy câu đối đáp thì bên ngoài đã có tiếng chân vang lên, ba người từ trong bóng tối tiến về phía đại sảnh.
Đi trước là La Thanh Dương, hai người đi sau chính là Độc Thủ song sát! Khi đến gần thì Hách Liên huynh đệ vội vàng thi lễ chào mọi người.
Hành lễ xong thì Hạ Hầu Lam liền khai khẩu :
La Chấn Vũ nói :
Hạ Hầu Lam gật đầu nói :
Hách Liên huynh đệ im lặng lắng nghe, trêи mặt không có chút dị sắc.
La Chấn Vũ vỗ tay tán thưởng :
Hạ Hầu Lam lắc đầu, nói :
La Chấn Vũ nói :
Lão quay sang La Thanh Dương và phất tay nói :
La Thanh Dương đáp một tiếng rồi đưa Hách Liên huynh đệ cáo biệt mà đi ra!
Chờ ba bóng người dần khuất, Hạ Hầu Lam chau mày nói :
La Chấn Vũ gật đầu nói :
Một tiếng “đi” vừa phát thì mấy bóng người lập tức rời khỏi đại sảnh, tất cả cùng đi về phía hậu viện.
Trong hậu viện, La Thanh Dương và Độc Thủ song sát Hách Liên huynh đệ đang trầm mặc bước đi.
Đột nhiên lão nhị Hách Liên Địa khai khẩu :
La Thanh Dương bật cười, nói :
Hách Liên Địa đáp một tiếng rồi một mình vượt lên trước chạy thẳng đến chỗ thâm sâu ở hậu viện. Nơi này là một bãi cỏ gần sát với tường rào, trêи bãi cỏ này có một ngôi nhà tranh nho nhỏ dùng để chứa củi. Hách Liên Địa nhẹ nhàng đi tới ngôi nhà tranh rồi cẩn thận đẩy cửa bước vào trong.
Một lát sau, khi hắn quay ra thì trong tay có thêm một vật sống, đó là một chú chim bồ câu đưa thư. Hách Liên Địa quét mục quang nhìn tứ phía rồi vung tay định thả cho bồ câu bay đi. Đột nhiên, trong bóng tối có tiếng quát trầm hùng vang lên :
Hách Liên Địa cả kinh thất sắc, hắn nhìn lại thì thấy có năm người từ trong bóng tối bước ra, đó chính là Hạ Hầu Lam, La Chấn Vũ, Thanh Uy, Thanh Phi và Lý Thiên Huyền!
Hách Liên Địa vội buông tay cho con bồ câu vỗ cánh bay lên, còn bản thân hắn cũng quay người định chạy. Nhưng Hạ Hầu Lam đã cười nhạt, nói :
Một lời chưa dứt thì thân hình chàng đã tung lên như sao xẹt, hữu thủ chụp ra, con bồ câu lập tức nằm gọn trong tay. Thân hình còn đang trêи không thì hữu chưởng cũng khẽ phất ra cùng với tiếng quát :
Hách Liên Địa vừa mới tung người lên thì đã bị chưởng lực đẩy xuống, hắn lảo đảo lui mấy bước.
Hạ Hầu Lam cũng hạ người xuống, chàng khoát tay ngăn Thanh Uy, Thanh Phi và Lý Thiên Huyền đang định bổ tới, đoạn mỉm cười, nói :
Ba người bọn Lý Thiên Huyền đều trừng mắt mà nhìn, song không ai dám tự tiện hành động.
Hạ Hầu Lam đưa con bồ câu tới trước và cười nhạt, nói :
Nói đoạn, chàng mở một cuộn giấy nhỏ dưới chân bồ câu ra.
Lúc này sắc diện của Hách Liên Địa xám xịt như tử thi, hắn không nói và cũng không động đậy.
Hạ Hầu Lam mở cuộn giấy ra xem và bất giác chau mày nói :
Không sai, trêи mảnh giấy nhỏ vẽ đầy những hình ngoằn ngoèo, chỉ cần nhìn vào là biết ngay không phải chữ, song cũng chẳng biết có thị ý gì?
Bỗng nhiên Hạ Hầu Lam bật cười rồi nói :
Hách Liên Địa vẫn bế khẩu như nêm, hắn không nói gì.
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói :
Trong mắt Hách Liên Địa chợt hiện hàn quang, đột nhiên hắn khai khẩu :
Hạ Hầu Lam “à” một tiếng rồi mỉm cười, nói :
Hách Liên Địa lạnh lùng nói :
Hạ Hầu Lam chau mày nói :
Hách Liên Địa nói :
Hạ Hầu Lam nói :
Hay cho câu “Sĩ vị tri kỷ giả tử”, các hạ có thật không?
Đương nhiên là thật, các hạ có thể đọc trêи mảnh giấy đó...
Đó là các hạ cố tình làm khó tại hạ rồi, làm sao tại hạ đọc hiểu được?
Vậy thì ta chẳng còn cách nào!
Nhưng tại hạ có đấy, sợ rằng sau khi mảnh giấy này đưa ra ngoài thì La gia khó qua được nguy nan!
Hách Liên Địa biến sắc, nhưng hắn liền lạnh lùng nói :
Hạ Hầu Lam mỉm cười, nói :
Hách Liên Địa cả kinh, nhưng hắn liền bình tĩnh nói :
Hạ Hầu Lam nói :
Nói đoạn, chàng lẩm nhẩm đọc một hồi, Hách Liên Địa rùng mình thất sắc, hắn định tung người đào tẩu nhưng đáng tiếc là đã quá muộn. Thân hình Hạ Hầu Lam lướt tới như chớp, ngũ trảo như móc câu chụp vào vai phải Hách Liên Địa, chỉ nghe hắn kêu “hự” một tiếng rồi khuỵu xuống!
Hạ Hầu Lam quay sang nói với La Chấn Vũ :
Thần sắc của La Chấn Vũ lúc này rất khó coi, lão không nói gì mà chỉ phất tay ra hiệu cho Lý Thiên Huyền. Lý Thiên Huyền vừa định cất bước thì chợt nghe Hạ Hầu Lam nói :
Lý Thiên Huyền nói :
Hạ Hầu Lam nói :
Lý Thiên Huyền gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, nhưng lão vừa định cất bước thì đột nhiên nghe một tràng cười nhạt truyền tới, tiếp theo là một giọng nói khàn khàn :
Mọi người đều kinh tâm động phách, La Chấn Vũ liên tục biến sắc, lão muốn tung người phóng tới nhưng lại không dam, chỉ vì Hách Liên Thiên đang từ trong bóng tối bước ra, một tay hắn án vào giữa lưng Tam thiếu gia La Thanh Dương, sắc diện của La Thanh Dương tái nhợt, trông rất kinh người!
Hách Liên Thiên dừng bước ngoài xa trăm trượng rồi cười nhạt, nói :
Đây không phải là hư ngọn dọa người, mà là sự thật, có thể xảy ra bất kỳ lúc nào!
Quần hùng tại đương trường đều là cao thủ, ai lại không hiểu sự lợi hại này?
La Chấn Vũ nộ khí nói :
Hách Liên Thiên lạnh lùng nói :
Chợt nghe Hạ Hầu Lam phá lên cười rồi nói :
Hách Liên Thiên nói :
Hạ Hầu Lam nói :
Nói vậy, hai ngươi đã bị trục xuất khỏi sư môn à?
Đó là chuyện riêng của huynh đệ ta, ngươi quản không được đâu!
Thảo nào hai ngươi có nhà mà không thể về. Hách Liên Thiên, ngươi chịu sự sai khiến của ai vậy?
Nực cười! Hạ Hầu Lam, ngươi tưởng là ta sẽ nói sao?
Ngươi không nói thì ta cũng biết, người đó kêu bằng Án Tử Phong, phải không?
Song mục Hách Liên Thiên đột hiện sát quang, hắn cười nhạt nói :
Hạ Hầu Lam nói :
Hách Liên Thiên nói :
Hạ Hầu Lam cười cười, nói :
Ngươi tưởng là ta sẽ thả sao!
Ta cho rằng ngươi nên thả, nhưng không thả cũng chẳng sao, chúng ta lấy một đổi một, không bên nào thua thiệt cả!
Ngươi định đưa La tam thiếu gia đi chăng?
Tất nhiên, ngươi không ha huynh đệ của ta thì ta phải đưa hắn đi, dù sao ta cũng phải đưa đi một người, không phải hắn thì tất phải là huynh đệ của ta!
Nói hay lắm, ngươi cho rằng ngươi có thể ra được phạm vi của La gia chăng?
Hách Liên Thiên cười nhạt, nói :
Hạ Hầu Lam nói :