Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì đi trước dẫn đường, thuận theo tiểu lộ đi chừng hai dặm thì hai lão dừng bước trước một ngôi miếu hoang. Cả hai cung kính cúi người nói :
Giọng của Bạch Như Băng từ trong ngôi miếu hoang truyền ra :
Sa Ngũ Nương tiếp lời :
Bạch Như Băng “a” một tiếng rồi nói :
Bà ta bỏ bớt hai chữ Dạ Xoa Sa Ngũ Nương nói :
Bạch Như Băng nói :
Lời dứt thì người cũng xuất hiện, Bạch Như Băng đứng giữa cửa ngôi miếu hoang, sau lưng bà ta là Thượng Quan Phụng bên trái và Bạch Tố Trinh bên phải.
Bạch Như Băng mỉm cười, nói :
Sa Ngũ Nương cắt lời nói :
Bạch Như Băng mỉm cười, nói :
Sa Ngũ Nương mỉm cười, nói :
Lời dứt thì hai người nhìn nhau cười, không khí rất hòa hoãn vui vẻ, Bạch Như băng bước ra khỏi cửa miếu và nói :
Sa Ngũ Nương cười cười, nói :
Song phương lại một phen nhìn nhau cười vui vẻ.
Bạch Như Băng nhìn qua Hoa Anh, Hoa Ngọc và nói :
Sa Ngũ Nương nói :
Bạch Như Băng “à” một tiếng rồi nói :
Hoa Anh mỉm cười, nói :
Cả hai lập tức bước lên trước hành đại lễ.
Bạch Như Băng khoát tay miễn lễ và nói :
Hoa Anh đáp :
Bạch Như Băng còn định nói nữa, nhưng Sa Ngũ Nương nhìn ra phía sau bà ta và nói :
Bạch Như Băng nói :
Bạch Tố Trinh và Thượng Quan Phụng liền bước tới trước hành lễ, sau đó hai vị cô nương xinh đẹp này quay sang làm quen với Hoa Anh.
Bạch Như Băng nhìn Sa Ngũ Nương và nói :
Sa Ngũ Nương cười cười nói :
Bạch Như Băng nói :
Sa Ngũ Nương nói :
Bạch Như Băng nói: :
Sa Ngũ Nương nói :
Bạch Như Băng nói :
Sa Ngũ Nương do dự một lát rồi nói :
Ngừng một lát bà ta mới hỏi :
Nghe nói Hạ Hầu Lam đã bị phu nhân cầm giữ?
Không sai?
Bạch Như Băng gật đầu, nói :
Vừa nghe nhắc đến Hạ Hầu Lam thì ba vị cô nương dang trò chuyện thân mật đều im lặng và quay sang bên này lắng nghe Sa Ngũ Nương vội nói :
Nói vậy Hạ Hầu Lam hiện phải ở trong ngôi miếu này?
Không?
Bạch Như Băng nói :
Sa Ngũ Nương ngớ người rồi ngạc nhiên hỏi :
Bạch Như Băng nói :
Sa Ngũ Nương kinh ngạc hỏi lại :
Hắn thoát đi từ tay phu nhân ư? Sao có thể như vậy được? Nghe nói hắn đã mất hết công lực, đã vậy thì làm sao có thể...
Sự thực là như vậy!
Bạch Như Băng nói :
Kế đó bà thuật lại chuyện ở Thái Bạch lâu.
Nghe xong, Sa Ngũ Nương chau mày, trầm ngâm mà không nói gì.
Bạch Như Băng nói tiếp :
Thượng Quan Phụng đỏ mặt, Sa Ngũ Nương sững người, Hoa Anh biến sắc, Hoa Ngọc nhìn qua Thượng Quan Phụng và buột miệng nói :
Thượng Quan Phụng gật đầu nói :
Hoa Ngọc vỗ tay, nói :
Chàng ngừng giây lát rồi nói tiếp :
Thượng Quan Phụng ngạc nhiên nói :
Hoa Ngọc nói :
Đột nhiên như nhớ ra điều gì, chàng nhìn qua Hoa Anh rồi buột miệng kêu lên :
Hoa Anh đó mặt nàng vộ nói :
Hoa Ngọc ngớ người, chàng nói :
Hoa Anh trừng một một cái, Hoa Ngọc vội bế khẩu lui bước. Chỉ có Thượng Quan Phụng lưu ý tình hình này, bất giác nàng liếc nhìn Hoa Anh hai ba lần. Hoa Anh cũng là một cô nương thông minh tuyệt đỉnh nên đâu thể không biết, nhất thời nàng hổ thẹn đến độ hận không có kẽ hở để chui xuống đất cho xong Cùng lúc, Sa Ngũ Nương cũng để ý đến Thượng Quan Phụng. Chợt nghe Bạch Như Băng nói :
Hiên Viên Cực vội đáp :
Bạch Như Băng “à” một tiếng rồi nói :
Bà ngẩng đầu lên và nói tiếp :
Bà nhìn qua Thượng Quan Phụng và mỉm cười, nói :
Thượng Quan Phụng hơi kinh hoảng, nàng vội nói :
Bạch Như Băng nói :
Thượng Quan Phụng gật đầu, nói :
Bạch Như Băng không hỏi thêm, bà quay sang nói với Sa Ngũ Nương :
Sa Ngũ Nương tiếp lời :
Bạch Như Băng nói :
Sa Ngũ Nương hơi do dự, Hoa Anh vội vàng nháy mắt với bà ta, điều này lại lọt vào mắt Bạch Như Băng; bà ta mỉm cười, nói :
Sa Ngũ Nương cắt lời, nói :
Bạch Như Băng “à” một tiếng rồi mỉm cười, hỏi :
Sa Ngũ Nương nói :
Bà ngẩng đầu lên và đổi giọng nói :
Bạch Như Băng gượng cười, nói :
Đột nhiên trong mắt Sa Ngũ Nương lấp lánh hàn quang, bà kêu lên :
Bà giậm chân và nói tiếp :
Hoa Ngọc ngạc nhiên hỏi :
Sa Ngũ Nương trừng mất, nói :
Bà thở dài một hơi rồi nói tiếp :
Lời này vừa xuất thì mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là Thượng Quan Phụng.
Hoa Ngọc ngạc nhiên nói :
Sa nương, hắn là Hạ Hầu Lam sao? Không thể...
Sao lại không thể?
Sa Ngũ Nương nói :
Chợt nghe Bạch Như Băng nói :
Sa Ngũ Nương gật đầu, nói :
Bạch Như Băng tiếp lời :
Sa Ngũ Nương ngẩn người một lát rồi nói :
Bạch Như Băng cắt lời, nói :
Nhất thời mục quang của mọi người đều đổ dồn vế phía Thượng Quan Phụng.
Thượng Quan Phụng cố gắng giữ bình tĩnh, nàng mỉm cười, nói :
Bạch Như Băng cắt lời, nói :
Thượng Quan Phụng nói :
Bạch Như Băng nói:
Thượng Quan Phụng nói :
Bạch Như Băng mỉm cười, nói :
Tuy là một thiếu nữ thông minh nhưng dù sao nàng cũng còn trẻ tuổi nên không thể bình tĩnh trước một câu nói khích, nàng gật đầu, nói :
Mọi người nghe vậy thì biến sắc, song mục Bạch Như Băng lấp lánh dị quang, bà mỉm cười, nói :
Sa Ngũ Nương thở dài nói :
Chợt nghe Bạch Tố Trinh nói:
Thượng Quan Phụng mỉm cười, nói :
Bạch Tố Trinh nói :
Thượng Quan Phụng nói :
Bạch Tố Trinh trầm mặc không nói nữa, nhưng mẫu thân của nàng - Bạch Như Băng lại lên tiếng :
Sa Ngũ Nương tiếp lời :
Bạch Như Băng mỉm cười, nói :
Sa Ngũ Nương gật đầu, nói :
Bạch Như Băng nói tiếp :
Thượng Quan Phụng chau mày, Bạch Tố Trinh vội kêu lên :
Bạch Như Băng nói :
Trinh nhi mọi chuyện ta đều theo ngươi, chỉ duy nhất chuyện này ngươi phải nghĩ cho ta Bạch Tố Trinh muốn nói nữa nhưng Bạch Như Băng đã quay sang nói với Sa Ngũ Nương :
Sa bà bà, thế nào?
Sa Ngũ Nương mỉm cười, nói :
Bạch Như Băng bật cười rồi nói :
Sa Ngũ Nương cười cười, nói: :
Bạch Như Băng nói :
Sa Ngũ Nương vừa gật đầu thì Bạch Như Băng đã quay sang hỏi Thượng Quan Phụng :
Thượng Quan Phụng thản nhiên nói :
Tiền bối thừa biết là tiểu nữ không thể nói mà.
Được!
Bạch Như Băng gật đầu, nói :
Thượng Quan Phụng nói :
Bạch Như Băng mỉm cười,nói :
Sa Ngũ Nương mỉm cười, nói :
Phu nhân, lão thân phải cáo biệt rồi.
Thế nào?
Bạch Như Băng nói :
Sa Ngũ Nương nói :
Bạch Như Băng mỉm cười, nói :
Sa Ngũ Nương nói :
Nói đoạn, bà cùng Hoa Anh, Hoa Ngọc cáo biệt mà đi.
Nhìn ba người bọn Sa Ngũ Nương dần khuất Bạch Như Băng cười nhạt, nói :
Bạch Tố Trịnh kêu lên :
Bạch Như Băng mặt lạnh như tiền, bà khẽ quát :
Hai mắt Tố Trinh bất giác đỏ hoe, nàng cúi đầu mà không nói gì.
Bạch Như Băng thở dài rỗi nói:.
Bạch Tố Trinh vẫn cúi, đầu im lặng...
Bạch Như Băng từ từ nhìn qua Thượng Quan Phụng và nói :
Nói đoạn, bà kéo Tố Trinh và định với tay kéo Thượng Quan Phụng, nhưng Thượng Quan Phụng lui lại một bước, rồi nói :
Bạch Tố Trinh ngẩng đầu lên nhìn, nhưng nàng vẫn không nói gì.
Bạch Như Băng ngạc nhiên nói :
Thượng Quan Phụng chau mày nói :
Bạch Như Băng nói :
Thượng quan Phụng nói :
Đây là tự tiểu nữ muốn đi.
Vậy ngày sau nếu hắn hỏi ta đòi cô nương...
Chàng sẽ không thể đòi tiền bối.
Cô nương, không nhẫn nhịn chuyện nhỏ trong nhất thời thì sau sẽ thành đại sai lầm đấy, lẽ nào cô nương không sợ ta theo sau cô nương để dễ tìm hắn?
Tiểu nữ không đi tìm chàng, nếu tiền bối đi theo cũng uổng công thôi.
Bạch Như Băng trầm ngâm một lúc rồi nói :
Thượng Quan Phụng rùng mình, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Bạch Như Băng mỉm cười, nói tiếp :
Nói đoạn, bà kéo Thượng Quan Phụng và Bạch Tố Trinh cùng phóng đi, Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì theo sau, chớp mắt đã mất hút tung tích
Câu Cốc là một tiểu trấn không lớn nhưng khá náo nhiệt, sau một đêm và một ngày hành trình thì Hạ Hầu Lam đã đến nơi này Chàng không cần mất nhiều thời gian để tìm tới Đông Lai khách điếm Nhưng hỏi ra mới biết cô đào họ Lý không múa hát ở đây đã hai ngày, Hạ Hầu Lam đành hỏi thăm đường rồi tìm đến Lý gia.
Ra mở cửa đón khách là một lão nhân chừng lục tuần, sau một hồi quan sát Hạ Hầu Lam thì lão khai khấu hỏi :
Hạ Hầu Lam vội nói :
Lão nhân vội nói :
Hạ Hầu Lam trầm ngâm một lúc rồi nói :
Lý lão gia gật đầu, nói :
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói :
Lý lão gia ngạc nhiên hỏi :
Hạ Hầu Lam mỉm cười, nói :
Lý lão gia “à” một tiếng rồi nói :
Hạ Hầu Lam nói :
Lý lão gia lắc đầu, nói :
Hạ Hầu Lam rùng mình, chàng vội hỏi :
Lý lão gia nói :
Cõi lòng Hạ Hầu Lam chùng hẳn xuống, chàng ngơ ngác hỏi lại :
Lý lão gia gật đầu, nói :
Hạ Hầu Lam chau mày hỏi :
Lão trượng, chuyện đó xảy ra khi nào?
Mới tối qua...
Lão trượng có biết người đó không?
Biết... biết...
Hạ Hầu Lam vừa vui mừng thì Lý lão gia lại lắc đầu, nói :
Lão lắc đầu gượng cười rồi nói tiếp :
Hạ Hầu Lam ngạc nhiên nói :
Lý lão gia hắng giọng mấy tiếng rồi nói :
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói :
Lý lão gia gật đầu, nói :
Đang lúc định nói lời từ chối thì lão ta bảo là dùng phiến ngọc để đổi túi gấm.
Hạ Hầu Lam vội hỏi :
Lý lão gia lắc đầu, nói :
Hạ Hầu Lam chau mày hỏi tiếp :
Lý lão gia nói :
Hạ Hầu Lam nói :
Lý lão gia lắc đầu nói :
Hạ Hầu Lam chau mày trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu sau, bỗng nhiên chàng hỏi :
Lý lão gia vội gật đầu, nói :
Lão thò tay vào túi áo lấy ra một phiến ngọc rồi đưa cho Hạ Hầu Lam xem Hạ Hầu Lam vừa cầm lấy phiến ngọc, liếc mất nhìn qua thì bất giác ngẩn người.
Đó là một phiến ngọc ngọc bội màu xanh lục. Mặt chính có khảm tượng Thanh Ngưu Lão Tử, mặt sau có bốn chữ Tam Thanh Cửu Cung. Rõ ràng đây là vật của đệ tử phái Võ Đang.
Nhưng nhân vật nào của Võ Đang ngộ phải cảnh bi thảm như vậy?
Hạ Hầu Lam trầm ngâm một lúc rồi trả ngọc bội lại cho Lý lão gia đoạn nói:
Lý lão gia ngạc nhiên nói :
Hạ Hầu Lam lại suy nghĩ một hồi rồi nói :
Lý lão gia ái ngại nói :
Hạ Hầu Lam lắc đầu, nói :
Lý lão già vội hỏi :
Hạ Hầu Lam chậm rãi nói: :
Lý lão gia ngớ người một lúc rồi nói:
Hạ Hầu Lam cắt lời nói :
Lý lão gia đã hiểu ra, nhất thời lão ngắm nhìn phiến ngọc trong tay đến độ ngẩn người mà không nói gì.
Hạ Hầu Lam lấy ra một hạt minh châu rồi mỉm cười, nói :
Lý lão gia lắc đầu, nói :
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói :
Lý lão gia trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên gật đầu, nói :
Hạ Hầu Lam ngạc nhiên hỏi :
Lý lão gia nói :
Hạ Hầu Lam biết từ chối cũng không được nên gật đầu đồng ý, chàng trao minh châu cho Lý lão gia, đoạn nhận phiến ngọc bội cất vào thắt lưng.
Sau đó chàng cáo biệt và đến trọ tại Đông Lai khách điếm Nhưng còn cách Đông Lai khách điếm chừng nửa dặm thì đột nhiên chàng thấy có ba hắc y nhân chặn đường. Đứng giữa là hắc y nhân to cao, bên trái là hắc y nhân cao gầy, bên phải là hắc y nhan thấp gầy. Cả ba xạ mục quang lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Lam đang đi tới, trêи môi bọn chúng đều nở nụ cười âm hiểm khó hiểu.
Hạ Hầu Lam đừng bước cách đối phương chừng hai trượng và khai khẩu hỏi :
Hắc y nhân to cao đứng giữa lên tiếng :
Hạ Hầu Lam chau mày nói :
Hắc ý nhân cao to nói :
Thì ra Hạ Hầu Lam vẫn còn đeo mặt nạ đặc chế, do vậy ba hắc y nhân đều cho rằng chàng là Thân Chính Nghĩa.
Nghe đối phương nói đến thương lượng thì trong đầu Hạ Hầu Lam chợt nảy ra một ý tưởng, chàng trầm ngâm một lát rồi nói :
Hắc y nhân cao to cười cười, nói :
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói :
Hắc y nhân cao to không trả lời mà nói :
Hạ Hầu Lam chợt vỡ lẽ, thì ra chẳng những chàng đến chậm một bước mà bọn thuộc hạ của Kim Ngọc Dung còn đến chậm hơn, vậy rốt cuộc kẻ nào đã phỗng tay trêи chiếc túi gấm đó?
Nhất thời Hạ Hầu Lam không có thời gian để suy nghĩ chuyện này, vì trong đầu chàng vừa nảy ra một diệu kế, chàng liền gật đầu, nói :
Hắc y nhân cao to gật đầu, nói :
Hạ Hầu Lam cười cười nói :
Hắc y nhân cao to gật đầu, nói :
Hạ Hầu Lam nói :
Hắc y nhân cao to nói :
Hạ Hầu Lam gật đầu, nói :
Chàng vừa dứt lời thì ba hắc y nhân đã tung người phóng đi mà không nói lời cáo biệt.
Về đến Đông Lai khách điếm, sau khi thuê một gian phòng trọ thì Hạ Hầu Lam mượn giấy bút vẽ đại một tấm bản đồ, đoạn chàng dùng sáp và khói đèn làm cho trang giấy ố vàng cũ kỹ. Xong việc chàng cất trang giấy vào người rồi mỉm cười và đi ngủ.
Một đêm một ngày lặng lẽ trôi qua, đến canh ba đêm thứ hai thì có một hắc y nhân cao gầy đến dẫn Hạ Hầu Lam đi.
Địa điểm trao đổi là một bến sông chảy qua Câu Cốc trấn, đối phương ở trêи một chiếc thuyền lớn neo giữa sông, còn Hạ Hầu Lam đứng trêи bờ.
Mỗi bên dùng một chiếc thuyền nhỏ đặt vật trao đổi lên đó rồi nắm đầu dây kéo thuyền về phía mình.
Đồng Uyển Nhược được bọn hắc y nhân cao to điểm huyệt rồi thả xuống thuyền cùng một nha đầu - vốn là người hầu của nàng. Còn Hạ Hầu Lam cũng khống chế huyệt hắc y nhân cao gầy dẫn đường, đoạn chàng nhét trang giấy vào tay áo hắn rồi thả cả người lẫn giấy xuống thuyền cho đối phương kéo đi.
Khi song phương kéo thuyền gần đến nơi thì trêи thuyền lớn đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân thấp thấp gầy gầy, mọi chuyện từ thương lượng đến trao đổi đều do một tay hắc y nhân cao to chủ trù, nhưng lúc này hắc y nhân thấp gầy lại nói như ra lệnh :
Dường như bọn hắc y nhân này chẳng mấy quan tâm đến Đồng Uyển Nhược, hắc y nhân cao to đáp một tiếng rồi lướt qua chiếc thuyền nhỏ, hữu thủ xuất ra như chớp giải huyệt cho hắc y nhân cao gầy, đoạn lấy trang tàng đồ và trở về thuyền lớn. Hắn cung kính dâng hai tay trao trang giấy ố vàng cho hắc y nhân thấp gầy Hắc y nhân thấp gầy nhận lấy rồi vội vàng đối nghiệm, sau đó đột nhiên ngửa cổ cười ha ha một tràng.
Hạ Hầu Lam ngạc nhiên hỏi :
Hắc y nhân thấp gầy vẫn cười, cười một cách điên loạn, cười đến lúc tắt tiếng thì người này mới thở dài rồi nói :
Hạ Hầu Lam mỉm cười, nói :
Song mục của Hắc y nhân thấp gầy xạ ra hai đạo hàn quang âm độc, lão ta nói:
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói :
Hắc y nhân thấp gầy cười nhạt, nói :
Hạ Hầu Lam mỉm cười, nói :
Hắc y nhân thấp gầy nói :
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói :
Hắc y nhân thấp gầy cũng cười nhạt một tiếng rồi đột nhiên hạ lệnh :
Chiếc thuyền lớn lập tức chuyển động, chớp mắt đã hướng mũi đi về phía bờ đối diện.
Phía bên này, Hạ Hầu Lam chau mày nhìn Đồng Uyển Nhược rồi đột nhiên xuất thủ vỗ ra.
Nhưng không phải vỗ vào người Đồng Uyển Nhược mà vỗ vào người tì nữ của nàng.
Thanh y tì nữ giật mình kinh tỉnh, nàng vội ngồi dậy nhưng thấy Đồng Uyển Nhược thì bất giác sững sờ rồi buột miệng kêu lên :
Hạ Hầu Lam nói :
Thanh y tì nữ ngạc nhiên nói :
Hạ Hầu Lam gật đầu, nói :
Thanh y a nữ lắc đầu, nói :
Ta không đi!
Thế nào cô nương không muốn đi à?
Đúng vậy, cô nương của ta ở đây ngươi bảo ta đi đâu?
Nói vậy là cô nương muốn phục vụ cô ta à?
Ta vốn là nha đầu của cô ta mà.
Hạ Hầu Lam gật đầu nói :
Thanh y tì nữ hỏi :
Hạ Hầu Lam nói :
Trêи mặt Thanh y tì nữ xuất hiện vẻ do dự thì Hạ Hầu Lam đã nói tiếp :
Thanh y tì nữ hơi kinh ngạc một chút rồi gật đầu, nói :
Hạ Hầu Lam chậm rãi hỏi :
Thanh y tì nữ lại do dự một lúc rồi gật đầu, nói :
Hạ Hầu Lam chau mày nói :
Thanh y tì nữ gật đầu, nói :
Hạ Hầu Lam thở dài, nói :
Ngừng một lát chàng nói tiếp :
Thanh y tì nữ lắc đầu, nói :
Hạ Hầu Lam nói :
Thanh y tì nữ gật gật đầu, Hạ Hầu Lam trầm ngâm một lúc rồi nói :
Thanh y tì nữ gật đầu, nói :
Ta nghe cô nương nói là có, nhưng ta chưa nhìn thấy
Chiếc thuyền đó vốn không lớn?
Nhưng cô nương không cho phép người khác vào khoang sau, có lẽ thi thể của lão chủ nhân được đặt trong đó.
Cô nương theo Đồng cô nương từ khi nào?
Ta vốn là người ở Ôn Nhu cung, mới được điều đến hầu hạ cô nương không lâu.
Hạ Hầu Lam ngạc nhiên hỏi :
Đồng cô nương điều cô nương đến à?
Không?
Thanh y tì nữ nói :
Hạ Hầu Lam “à” một tiếng rồi hỏi tiếp :
Thanh y tì nữ đáp :
Hạ Hầu Lam vội hỏi :
Thanh y a nữ nói :
Hạ Hầu Lam sững người, chàng nói :
Đến lượt Thanh y tì nữ ngạc nhiên nàng nói :
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói :
Thanh y tì nữ kinh hãi lùi bước, nàng tròn xoe song mục nhìn Hạ Hầu Lam và nói :
Hạ Hầu Lam gật đầu, nói :
Thanh y tì nữ kinh ngạc nói :
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói :
Thanh y tì nữ hỏi lại :
Hạ Hầu Lam nói :
Thanh y tì nữ nói :
Sau khi được giải huyệt và được thanh y tì nữ cho biết Thân Chính Nghĩa là Hạ Hầu Lam thì Đồng Uyển Nhược không đòi tự tuyệt nữa nhưng nàng vẫn cho rằng Kim Ngọc Dung là phụ thân của nàng.
Chí ít là cho đến khi nào có bằng chứng xác thực nàng là nữ nhi của Hạ Hầu Nhất Tu, bằng không dù Hạ Hầu Lam khuyên như thế nào nàng cũng đều phủ nhận.
Hiện tại nàng vẫn tin nửa trang Tàng Chân đồ mà Hạ Hầu Lam trao đổi là vật thật, do đó nàng luôn hy vọng là bọn hắc y nhân cao to sẽ sớm đến giải cứu cho nàng. Cũng vì hy vọng như vậy mà sau khi Hạ Hầu Lam về phòng của mình thì Đồng Uyển Nhược sai thanh y tì nữ lẻn ra ngoài cửa khách điếm vẽ một ký hiệu đầu quỷ lên cổng, đồng thời dặn dò tiểu nhị nếu có ai đến tìm thì thông báo giúp.
Tuy thanh y tì nữ hành sự rất cẩn thận, song mọi việc đều không lọt qua mắt Hạ Hầu Lam, bởi lẽ sau khi về phòng chàng không đi ngủ ngay mà lẻn mở cửa sổ ra hậu viện đi dạo.
Thế là tình cờ những việc làm của thanh y tì nữ đều bị chàng phát hiện.
Con đường mà Đông Lai khách điếm tọa lạc còn có mấy khách điếm nữa, chẳng hạn đối diện thì có Bát Phương khách điếm, cách mấy gian thì có Vương Ký... tổng cộng không dưới bảy tám khách điếm.
Vào khoảng giờ ngọ hôm sau, Đồng Uyển Nhược và tì nữ của nàng đều ở trong phòng chờ đợi, Hạ Hầu Lam đi dạo ở hậu viện thì từ trong Bát Phương khách điếm ở phía đối diện có ba người bước ra. Ba người này có nam có nữ, có lão có thiếu, nữ hai nam một.
Hai nữ thì một người là hắc y lão phụ nhân da mồi tóc sương, diện mạo xấu xí, còn người kia là một hắc y cô nương, dung mạo phi phàm. Nam nhân đi bên cạnh cũng là một hắc y thiếu niên, dung diện tuấn tú đầy khí khái.
Thì ra đó là Lãnh Diện Từ Tâm Dạ Xoa Sa Ngũ Nương và tỉ đệ Hoa Anh, Hoa Ngọc.
Ba người vừa đi ra khỏi Bát Phương khách điếm vừa trò chuyện, đột nhiên nghe Hoa Ngọc “a” một tiếng rồi chỉ tay qua bên đường, đoạn nói :
Sa Ngũ Nương và Hoa Anh cùng dừng bước và nhìn theo hướng Hoa Ngọc chỉ, thì ra đó là ký hiệu đầu quỷ được vẽ trêи cánh cổng của Đông Lai khách điếm. Tuy chỉ vẽ mấy nét đơn giản nhưng rất sống động truyền thần.
Hoa Anh nói :
Hoa Ngọc nói :
Hoa Anh nhìn sang Sa Ngũ Nương thì thấy bà ta chau mày, nàng nói :
Song mục Sa Ngũ Nương chợt xuất hiện dị quang bà nói :
Hoa Ngọc vội nói :
Sa Ngũ Nương gật đầu, nói :
Bà ngừng giây lát rồi nói tiếp :
Hoa Anh vội nói :
Sa nương. Người thật là... Chúng ta đang tìm người mà Sa Ngũ Nương nói:
Tiểu thư, đây là đại sự.
Nói đoạn, bà kéo nàng băng qua đường cùng Hoa Ngọc.
Ba người vừa đến cổng Đông Lai khách điếm thì tiểu nhị ra nghênh tiếp, hắn cúi người và mỉm cười, nói :
Sa Ngũ Nương cắt lời, nói :
Tiểu nhị sáng mắt lên, hắn vội nói :
Sa Ngũ Nương không hổ danh là một lão giang hồ, bà gật đầu và nói :
Tiểu nhị gật đầu, nói :
Nói đoạn, hắn quay người chạy đi ngay.
Sa Ngũ Nương không chờ bên ngoài, bà liếc mắt ra hiệu cho Hoa Anh, Hoa Ngọc rồi cất bước đi theo vào trong.
Khi tiểu nhị vào tới hậu viện thì gặp phải thanh y tì nữ từ trong đi ra, cô nương này trông thấy bọn sa Ngũ Nương thì bất giác sững sờ và lập tức dừng bước.
Tiểu nhi vội nói :
Thanh y tì nữ lắc đầu, nói :
Tiểu nhị sững người, hắn quay lại thì thấy bọn Sa Ngũ nương đã đứng sau lưng, hắn vội nói :
Thanh y tì nữ nói :
Nói đoạn, nàng định quay người cất bước, nhưng Sa Ngũ Nương kịp thời khai khẩu :
Thanh y tì nữ kinh hãi, nàng nhìn ba người bọn Sa Ngũ Nương rồi gượng cười nói :
Sa Ngũ Nương cắt lời nói :
Thanh y tì nữ biến sắc, nàng vội lắc đầu, nói :
Sa Ngũ Nương mỉm cười, đột nhiên bà xuất thủ chụp về phía thanh y tì nữ nhanh như chớp. Nhưng dường như cô nương này đã có đề phòng, tuy đang hoang mang kinh hãi nhưng nàng vẫn kịp lui ra sau.
Sa Ngũ Nương cười ha ha rồi nói :
Thanh y tì nữ chỉ là một nha đầu trong Ôn Nhu cung, tuy võ học không tệ nhưng kinh nghiệm còn non kém, nhất thời thần sắc liên tục biến đổi và không thể trả lời được.
Sa Ngũ Nương nói tiếp :
Hai cánh cửa phòng chợt mở, Đồng Uyển Nhược đã đứng giữa cửa, nàng nói :
Thanh y tì nữ kêu bằng Tiểu My vội quay lại, nói :
Đồng Uyển Nhược thản nhiên nói :
Tiểu My vội thuật lại một lượt chuyện vừa xảy ra.
Nghe xong, Đồng Uyển Nhược vội bước ra ngoài, nàng mỉm cười hành lễ và nói :
Sa Ngũ Nương nhìn Đồng Uyển Nhược không chớp mắt, còn Hoa Anh, Hoa Ngọc cũng tròn xoe song mục nhìn đến độ phát ngẩn Đồng Uyển Nhược ngạc nhiên nói :
Sa Ngũ Nương nói :
Đồng Uyển Nhược hơi biến sắc, nhưng nàng liền mỉm cười, nói :
Sa Ngũ Nương không trả lời mà hỏi lại :
Đồng Uyển Nhược lắc đầu, nói :
Sa Ngũ Nương ngạc nhiên nói :
Đồng Uyển Nhược lắc đầu, nói :
Sa Ngũ Nương mỉm cười, nói :
Đồng Uyển Nhược cắt lời, nói :
Sa Ngũ Nương nói :
Đồng Uyển Nhược tiếp lời :
Sa Ngũ Nương cười nhạt, nói :
Đồng Uyển Nhược lắc dầu, nói :
Sở học của ta thiển cận đôi bên lại vô oán vô thù...
Cô nương!
Sa Ngũ Nương cắt lời nói :
Đồng Uyển Nhược trầm ngâm một lát rồi nói :
Sa Ngũ Nương nói :
Đồng Uyển Nhược nói :
Tiểu My vừa đáp lời thì chợt nghe một tràng cười sang sảng, từ phòng bên cạnh phát ra, theo đó là một giọng nói :
Hoa Ngọc nghe giọng nói thì sững người, song mục lộ dị quang.
Cửa phòng mở ra, Hạ Hầu Lam ung dung cất bước đi tới.
Hoa Anh buột miệng kêu lên :
Thần sắc chợt hiện lên vẻ vui mừng, kế đó là ửng đỏ.
Sa Ngũ Nương cũng kêu lớn :
Hạ Hầu Lam ngạc nhiên nói :
Sa Ngũ Nương cắt lời nói :
Hạ Hầu Lam rùng mình, chàng vội nói :
Sa Ngũ Nương khẽ quát :
Hoa Ngọc xen vào :
Hạ Hâu Lam sững người, chàng vội hói :
Hoa Ngọc nói :
Hạ Hầu Lam buông xuôi hai tay, gượng cười và nói :
Sa Ngũ Nương tiếp lời :
Ha Hầu Lam ngạc nhiên nói :
Hoa Ngọc cười cười, nói :
Hoa Anh đỏ mặt, nàng vội cúi đầu nhìn xuống đất.
Hạ Hầu Lam chấn động tâm thần, chàng vội nói :
Tiền bối, chuyện này...
Chuyện này cái gì?
Sa Ngũ Nương trừng mắt nói :
Hạ Hầu Lam gượng cười, nói :
Sa Ngũ Nương nói :
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói :
Sa Ngũ Nương biến sắc, bà nói :
Hạ Hầu Lam trầm ngâm một lát rồi nói :
Sa Ngũ Nương ngạc nhiên hỏi :
Hoãn lại ư? Tại sao?
Vì tại hạ còn mấy chuyện chưa làm xong.
Ý của ngươi là chờ ngươi làm xong những chuyện của ngươi rồi mới đi Tị Trần sơn trang chăng?
Đúng vậy, tiền bối thấy thế nào?
Tiểu tử, lão thân ta bôn tẩu giang hồ đã mấy mươi năm rồi, ngươi còn dám giở trò trước mặt lão thân ta.
Hạ Hầu Lam vội nói :
Tiền bối, tại hạ đâu dám!
Hừ!
Sa Ngũ Nương cười nhạt, nói :
Hạ Hầu Lam gượng cười nói :
Sa Ngũ Nương gật đầu, nói :
Hoa Anh lại đỏ mặt tía tai và vội vàng cúi đầu.
Hoa Ngọc vỗ tay, nói :
Sa Ngũ Nương liếc ngang và nói :
Hạ Hầu Lam thầm kêu khổ trong lòng, đột nhiên linh cơ chuyển động, chàng nhìn qua Hoa Anh và nói :
Hoa Anh rùng mình, nàng từ từ ngước nhìn Hạ Hầu Lam rồi khẽ hỏi :
Hạ Hầu Lam khẽ hắng giọng rồi nói :
Sa Ngũ Nương vội tiếp lời :
Hoa Anh đỏ mặt, nàng e thẹn nói :
Sa Ngũ Nương gật đầu nói :
Hoa Anh quay sang nói với Hạ Hầu Lam :
Hạ Hầu Lam nói :
Hoa Anh khẽ nói :
Sa Ngũ Nương vợi kêu lên :
Hạ Hầu Lam vô cùng cảm động, chàng chưa kịp nói thì Hoa Anh đã quay sang nói với Sa Ngũ Nương :
Sa Ngũ Nương lạnh lùng nói :
Hoa Anh cắt lời, nói :
Nàng quay sang nói liếp với Hạ Hầu Lam :
Hạ Hầu Lam gật đầu, nói :
Song mục Hoa Anh lấp lánh dị quang, đôi môi nàng khẽ run run, nàng nói :
Hạ Hầu Lam nói :
Hoa Anh cắt lời, nói :
Sa Ngũ Nương dậm chân rồi nói :
Chợt nghe Hoa Ngọc bật cười rồi nói :
Sa Ngũ Nương ngạc nhiên nói :
Hoa Ngọc mỉm cười, nói :
Hoa Anh cúi đầu, Hạ Hầu Lam rùng mình, còn Sa Ngũ Nương sau một lúc ngẩn người thì kêu lên :
Bà quét mục quang nhìn qua Hạ Hầu Lam và hỏi :
Hạ Hầu Lam gượng cười, nói :
Sa Ngũ Nương nói :
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói :
Sa Ngũ Nương gật đầu, nói :
Hạ Hầu Lam vội nói :
Sa Ngũ Nương nói :
Hạ Hầu Lam cung thủ, nói :
Sa Ngũ Nương gật đầu, nói :