An Tĩnh Nguyên liếc nhìn thân thể cô, đại khái là bởi vì mang thai, toàn bộ cơ thể cô càng ngày càng đầy đặn.
Hướng xuống, cô còn mặc quần đùi, chân dài trắng nõn phát sáng dưới ánh đèn, giống như miếng ngọc bội xinh đẹp.
An Tĩnh Nguyên tự giác đưa tay cô tới còn chưa đụng đến, liền bị Cố Chi Nghiên hất ra.
Bây giờ, ngoại trừ mùi rượu ra, Cố Chi Nghiên còn ngửi thấy mùi phát tình của người đàn ông, chỉ hung dữ nhìn chằm chằm anh:
Ánh mắt đỏ hoe của An Tĩnh Nguyên gấp gáp, gắt gao nhìn chằm chằm cô, liếm môi dưới khô khốc, cười nói:
Cố Chi Nghiên nghe thấy vậy thì im lặng, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt phiếm hồng của người đàn ông, hẹp dài lại thâm thúy, trong con ngươi giống như bị bịt kín một tâng sương mù, mơ hồ, bộ dạng giống như thật sự uống say rồi.
"Anh uống rượu xong là bắt đầu nổi điên rôi đúng không?”
Đâu có."
Khóe môi An Tĩnh Nguyên khẽ nhếch, hai mắt mờ tịt nhìn vào người phụ nữ trước mặt, mê hoặc nói:
Âm thanh của anh ép đến rất thấp, bí mật mang theo cầu xin và nhẫn nhịn, nghe có vẻ rất đáng thương, Cố Chi Nghiên chớp chớp mắt, không nhịn được cười, hỏi:
Đôi mắt ngấn nước của cô mang theo chút vui đùa, giống như đang khiêu khích, An Tính Nguyên đi qua, dán sát vào tai cô, khóe môi nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Cố Chi Nghiên chuyển sang trừng mắt liếc anh một cái, hừ một tiếng:
An Tĩnh Nguyên mím môi dưới, nắm lấy tay cô đặt lên người mình.
Chạm vào anh, tay người phụ nữ giống như được phủ đầy hoa, lòng bàn tay nóng ran, Cố Chi Nghiên vô thức muốn rút tay ra, nhưng mà bị người đàn ông kiến quyết giữ lại.
Cố Chi Nghiên vội vàng chớp mắt nói:
An Tĩnh Nguyên:
"Keu chúng ta ngủ riêng phòng? Tại sao?" Lông mi hẹp dài của An Tĩnh Nguyên chau lên.
"Me nói chúng ta tuổi trẻ dễ xúc động, bây giờ con còn chưa ổn định, sợ anh làm au, nói rằng ngủ riêng tốt hơn một chút."
Nói xong dừng một chút, cười cười nhìn về phía anh:
An Tĩnh Nguyên hơi nheo mắt, hỏi lại cô:
Cố Chi Nghiên:...
Nhìn thấy cô không nói gì, ánh mắt đen nhánh của An Tĩnh Nguyên hơi híp lại.
Cố Chi Nghiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì say của anh, gật đầu:
An Tĩnh Nghiên nghe vậy trong lòng cứng đờ, người phụ nữ trước mặt đôi mắt chớp chớp, bỗng nhiên tức cười.
Anh cúi đầu cắn vào tai của cô, đem hơi thở ấm áp phả lên cổ cô, trâm thấp khẩn cầu:
"Chúng ta bao lâu không có thân mật rồi, em xem ba tháng nay anh đều ngoan như vậy, em nhẫn tâm sao?”
"Nếu như anh thật sự nhịn đến phát chết, em cũng có trách nhiệm, sau này không dùng được nữa."
Đáy mắt của anh phiếm hồng, Cố Chi Nghiên không thể chịu nổi, mặc dù hai người đang là vợ chồng, chuyện sớm phải xảy ra thì đã đã xảy ra rồi, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên mà có người đàn ông yêu cầu cô làm như vậy.
An Tĩnh Nguyên "phì" cười:
Bên tai Cố Chi Nghiên cũng nóng lên, lại trừng mắt nhìn người đàn ông.
"Anh làm gì vậy, gần đây sao lại có nhiều mánh khóe như vậy? Cái gì cũng có thể nghĩ ra?"
"Anh là người đàn ông bình thường, muốn chút gì đó rất bình thường."
An Tĩnh Nguyên đang nói thì trở mình, nằm trên giường, toàn thân duỗi ra, thở phào nhẹ nhõm.
Cố Chi Nghiên mặc dù rất khó chịu với chuyện này, nhưng mà từ sau khi mang thai, hai người thực sự rất lâu không có thân mật rồi, người đàn ông an phận đang nhẫn nhịn, cô cũng có chút không đành lòng.
Bây giờ mới mang thai được ba tháng, cách ngày dự sinh còn sớm, nếu như cứ kìm nén mãi như vậy, nói không chừng thật sự xảy ra vấn đề gì.