Thì ra, Nguyên Tư Thông thoát khỏi phạm vi chưởng lực rồi, lấy trong mình ra một ống địch bảy lỗ, thổi lên. Âm điệu của ống địch bình thường nhưng hiệu lực cảm nhiễm cực mạnh.
Ôn Tiếu bủn rủn tay chân, thế công phải rời rạc, Nguyên Tư Mẫn không còn bị áp lực nữa, thoát ra ngoài dễ dàng, chạy đến cạnh huynh trưởng, cả hai cùng ngồi xuống. Nguyên Tư Mẫn thay anh, thổi địch, thổi mãi không ngừng.
Nguyên Tư Thông theo tiếng địch, thốt lên như ca sĩ cất tiếng ca theo điệu :
Quả nhiên Ôn Tiếu ngồi xuống. Sáu Ma kia cũng ngồi xuống theo y.
Nguyên Tư Thông tiếp :
Ôn Tiếu không nói gì. Hiển nhiên y đang chăm chú nghe.
Nhuế Vĩ cũng lắng tai nghe tiếng địch như bảy Ma. Chàng không muốn nghe cũng phải nghe, càng nghe càng cảm thấy u oán, rồi tay chân cũng bủn rủn, cuối cùng chàng ngồi xuống luôn.
Nguyên Tư Thông bỗng cất tiếng ca :
Tiếng địch u oán, lời ca u oán, Nhuế Vĩ nghe mí mắt nặng, cơn buồn ngủ kéo về, chàng nghe ai nói trong lòng: "Ngủ đi, ngủ đi! Đừng lắng nghe thứ âm nhạc bi thương đó nữa!" Tình huống hiện tại không khác lúc trúng thuật thôi miên ngoài đồng cỏ. Bất giác chàng kinh hãi, biết ngay anh em họ Nguyên đang dùng tà thuật chi đó, mê hoặc đối phương. Chàng nghe mệt mỏi dần dần, muốn bịt tai không nghe nữa, bèn vận động "Thiên Y thần công", mượn huyền diệu của môn công, khu trừ cảm giác mỏi mệt.
Nhưng thần công không làm tiêu trừ mỏi mệt, bất quá cảm giác đó không gia tăng mà thôi. Nếu để lâu hơn, hẳn là chàng phải trúng tà thuật.
Chàng nhớ lại "Quy Tức thần công" của tiên phụ truyền lại, có oai lực vô cùng, thử mang ra dùng lúc này được chăng? Rồi chàng vận dụng "Quy Tức thần công" ngay.
Chàng bắt đầu nhận ra tai tuy còn nghe âm nhạc, song cái tâm không rung động nữa. Mà cảm giác mệt mỏi cũng tan biến mất.
Chàng không ngờ "Quy Tức thần công" có công hiệu giải trừ ma lực rất mạnh như vậy, đúng là một môn công bảo vệ hữu hiệu đối với tà thuật. Môn công này hơn hẳn "Thiên Y thần công". Chàng tiếp tục vận hành môn công đó mấy lượt nữa cho chắc chắn.
Vừa lúc đó, Nguyên Tư Thông đứng lên, cười lớn thốt :
Nhuế Vĩ vụt đứng lên, cất tiếng oang oang :
Nguyên Tư Thông cả kinh, quay mình lại, kêu lên :
Nhìn sang bọn huynh đệ Ôn Tiếu, thấy người nào cũng ngáy ồ ồ, Nhuế Vĩ nổi giận mắng :
Nguyên Tư Mẫn đến nơi, cười lạnh, hỏi :
Nhuế Vĩ bĩu môi :
Nguyên Tư Mẫn quắc mắt.
Bắt gặp ánh mắt đó, Nhuế Vĩ hơi sợ, song chẳng nghe cảm giác gì, chàng biết "Quy Tức thần công" có oai lực vững mạnh. Tâm thần ổn định rồi, chàng cười mỉa, tiếp :
Nguyên Tư Mẫn kinh hãi kêu lên :
Nguyên Tư Thông lắc đầu :
Nhuế Vĩ hừ lạnh một tiếng :
Nguyên Tư Thông lạnh lùng :
Nhuế Vĩ trầm giọng :
Nguyên Tư Thông thản nhiên :
Rồi lão hỏi :
Nhuế Vĩ gằn từng tiếng :
Nguyên Tư Mẫn cười nhẹ :
Nhuế Vĩ búng ngón tay vào mộc kiếm :
Nguyên Tư Thông cười vang :
Nguyên Tư Mẫn cảnh giác :
Nguyên Tư Thông bĩu môi :
Nhuế Vĩ cười lạnh :
Nguyên Tư Mẫn nói :
Nhuế Vĩ đáp :
Chàng hỏi lại :
Nguyên Tư Thông hỏi :
Nhuế Vĩ tiếp :
Nguyên Tư Thông trầm giọng :
Nhuế Vĩ đáp :
Nguyên Tư Mẫn cao giọng :
Nguyên Tư Thông dặn :
Nguyên Tư Mẫn mỉm cười, cho rằng lời cảnh giác của đại ca là thừa.
Thấy lão tay không, Nhuế Vĩ bảo :
Nguyên Tư Mẫn hừ một tiếng :
Nhuế Vĩ cau mày :
Nguyên Tư Mẫn lạnh lùng :
Nhuế Vĩ cao giọng :
Nguyên Tư Mẫn quát :
Nhuế Vĩ vung kiếm. Chàng xuất phát cái chiêu của Lý Tàn Tẩu, có cái tên là "Đại Ngu Kiếm", đã được truyền tại Tiểu Ngũ Đài sơn. Từ đó đến nay thỉnh thoảng trong những lúc rỗi rảnh, chàng tập luyện rất kỹ, hiện tại thì thuần thục lắm rồi. Mộc kiếm theo đà tay, chém ngang qua hông, chiêu thức thông thường nhưng hàm súc huyền cơ vô cùng tận.
Trông thấy chiêu kiếm, Nguyên Tư Mẫn kinh hãi, nhún chân bay người lên.
Tuy nhiên lão chậm một tay. Chiêu kiếm bay ngang, chặt vào chân của lão. Đau quá, lão buông mình rời xuống nằm dài, bất động.
Bụi đất bám vào y phục, mặt nhăn nhó, trông lão thảm quá!
Nguyên Tư Thông lướt tới, cúi mình xuống nâng lão lên hỏi gấp :
Nguyên Tư Mẫn xuất hạn mồ hôi lạnh, rên rỉ :
Nguyên Tư Thông không tưởng là với một chiêu kiếm, Nhuế Vĩ hạ được Nguyên Tư Mẫn dễ dàng! Lão nghĩ, không chắc gì lão làm nên được việc hơn em, nếu bại luôn thì cả hai làm sao ly khai nơi này được! Xem thế thì hôm nay anh em lão bắt buộc phải buông tha bọn Thất Tình Ma, bởi Nhuế Vĩ sẽ không để cho họ tùy tiện xử trí chúng. Thôi thì nhận thất bại là hơn. Lão bế luôn Nguyên Tư Mẫn đứng lên, toan quay mình bước đi.
Nhuế Vĩ hét :
Nguyên Tư Thông trầm gương mặt :
Nhuế Vĩ hừ một tiếng :
Bất đắc dĩ, Nguyên Tư Thông phải đặt Nguyên Tư Mẫn trở lại mặt đất, rồi bước đến bọn Thất Tình Ma.
Nhuế Vĩ bước theo đề phòng lão ngầm hạ thủ đoạn gì khác với đám huynh đệ Ôn Tiếu.
Nguyên Tư Thông cười lạnh thốt :
Nhuế Vĩ đáp :
Nguyên Tư Thông căm hờn :
Nguyên Tư Mẫn còn nằm dưới đất, chen lời :
Nhuế Vĩ cương quyết :
Nguyên Tư Thông lắc đầu :
Nhuế Vĩ hỏi :
Nguyên Tư Thông thở dài :
Nhuế Vĩ cau mày :
Nguyên Tư Thông trầm giọng :
Nhuế Vĩ nạt ngang :
Nguyên Tư Thông căm hận :
Lão cúi xuống điểm nhanh ngón tay trên mình bọn Thất Tình Ma. Xong rồi, lão bế Nguyên Tư Mẫn định bước đi.
Nhuế Vĩ quát :
Nguyên Tư Thông cười mỉa :
Nhuế Vĩ trầm tư một chút, khoát tay :
Nguyên Tư Thông buông một câu cuối cùng :
Chúng ta còn gặp lại nhau!
Nhuế Vĩ thừa hiểu như vậy. Nhưng có lập trường chân chánh, chàng thản nhiên hành sự, bất chấp hậu quả.
Hai Nguyên đi một chút, bỗng Thất Ma cùng vụt đứng lên. Người nào cũng đầy đủ tinh thần. Sự kiện đó chứng tỏ hai Nguyên thủ tín.
Nhuế Vĩ nghĩ :
Chàng nghĩ :
Những can thiệp như vậy, khách giang hồ cần phải tránh bởi trái với quy củ giang hồ! Chàng biết sai mà sự việc lại đã rồi thì âu cứ mặc cho thời gian đưa đẩy các diễn tiến trong tương lai!
Ôn Tiếu gọi :
Nhuế Vĩ đáp gọn :
Dục Ma Triệu Nhu kinh hãi :
Nhuế Vĩ gật đầu :
Ái Ma Mạt Bị cất giọng ai oán :
Lạc Ma Chung Hàn run giọng :
Ái Ma Chương Si chận lời :
Ôn Tiếu cung tay vái sâu, cười thốt :
Nộ Ma Ngô Phần quắc mắt cao giọng :
Ố Ma Cát Hận mỉa mai :
Nhuế Vĩ nổi giận :
Ôn Tiếu vội cười thốt :
Như vậy là họ không có ác ý gì đối với chàng. Họ sẵn sàng nghinh đón kẻ nào đó đang quát tháo xa xa.
Và có đến hai người chư không phải một, chạy như bay về phía Thất Tình Ma. Hai người đó là hai lão nhân, ít nhất cũng vào trạc thất tuần, nhưng dáng dấp của họ thì không lọm khọm yếu đuối như hạng già nua.
Lão nhân quắc thước, tiếng vang như chuông :
Nhuế Vĩ thầm hỏi, tại sao họ tìm Triệu Nhu như tìm thù, còn Triệu Nhu nghe âm thanh họ lại sợ đến khiếp vía!
Lão nhân bên hữu không nói gì cả, chỉ nhìn Nhuế Vĩ, chực chờ chàng buông Triệu Nhu ra là lão vọt mình tới vồ liền. Hiện tại, họ không cần sợ Triệu Nhu chạy thoát nữa. Do đó, họ không có vẻ khẩn cấp lắm.
Ôn Tiếu đáp :
Lão nhân bên tả hỏi :
Thì ra lão nhân bên hữu mang tật câm!
Lão nhân bên hữu ra dấu. Lão nhân bên tả nổi giận hét :
Ôn Tiếu mỉm cười :
Nhuế Vĩ trong tình hình đó, biết hai lão nhân một nói chứ không nghe được, một nghe chứ không nói được. Lão bên tả điếc, lão bên hữu câm!
Ngô Phần nổi giận khích :
Mạt Bí tiếp nối :
Chung Hàn chen vào :
Lão nhân lại ra dấu. Lão điếc nổi giận.
Ôn Tiếu nghe Triệu Nhu cho biết, Tung Tử rất lợi hại, thầm nghĩ bảy người hợp sức chưa chắc thủ thắng nổi, nên có ý hòa giải, tránh cuộc chiến xảy ra.
Y cười, thốt :
Nghe Á Tử giải thích rồi, Tung Tử vẫn không nguôi giận, gằn giọng :
Ôn Tiếu hơi giận hỏi :