Nhuế Vĩ thốt :
Thuật xong đoạn cố sự của mình, Dược Vương Gia thấy có cảm tình nhiều hơn đối với Nhuế Vĩ. Lão chẳng hiểu tại sao lại đem các việc thuật lại cho chàng nghe. Lão nghĩ hay là chàng giống sư huynh của lão. Lão hỏi :
Nhuế Vĩ tiếp :
Dược Vương Gia hỏi lại :
Nhuế Vĩ hỏi là vì chàng nhớ đến Lưu Dục Chi, nàng từng dùng loại châm có hình thức tương tợ cứu chàng thoát khỏi móng vuốt đàn sư tử trong khu cấm địa cạnh Thiên Trì Phủ. Chàng đáp :
Dược Vương Gia hỏi :
Nhuế Vĩ đáp :
Dược Vương Gia lắc đầu :
Ngày nay trong võ lâm, chỉ Ngọc Diện Thần Bà tại Thiên Sơn biết chế luyện loại châm đó mà thôi, nó rất khó luyện, không như "Mai Hoa châm" đâu. Phải là người có thủ pháp tuyệt diệu, nội lực cao thâm mới luyện thành.
Nhuế Vĩ cau mày :
Dược Vương Gia lắc đầu :
Nhuế Vĩ thất vọng :
Dược Vương Gia thốt :
Nhuế Vĩ lộ vẻ không tin :
Chàng thầm nghĩ :
Dược Vương Gia tiếp :
Nhuế Vĩ lẩm bẩm :
Dược Vương Gia cười trách :
Nhuế Vĩ đỏ mặt thốt :
Chàng tự trách mình vô tâm quá, mãi nghe câu chuyện mà quên mất Lâm Quỳnh Cúc.
Dược Vương Gia "ạ" lên một tiếng :
Lão bước ra, không lâu lắm Lâm Quỳnh Cúc bước vào. Nàng vào một mình thôi.
Nhuế Vĩ bước tới cầm tay nàng.
Nàng để yên tay trong tay chàng hỏi :
Nhuế Vĩ thở dài :
Lâm Quỳnh Cúc thốt :
Nhuế Vĩ gật đầu.
Lâm Quỳnh Cúc hỏi :
Nhuế Vĩ gật đầu :
Nhìn qua Giản Hoài Quyên ngồi bên cạnh bàn mắt không nháy, Lâm Quỳnh Cúc hỏi :
Nhuế Vĩ thở dài :
Chàng tóm lược tình hình chữa trị Giản Hoài Quyên cho Lâm Quỳnh Cúc biết.
Nghe xong Lâm Quỳnh Cúc thở dài thốt :
Đoạn nàng hỏi :
Nhuế Vĩ đáp :
Lâm Quỳnh Cúc lo ngại :
Nhuế Vĩ thở dài :
Chàng cầm tay Lâm Quỳnh Cúc nói tiếp với giọng khẩn thiết :
Lâm Quỳnh Cúc u buồn hỏi :
Nhuế Vĩ gật đầu :
Lâm Quỳnh Cúc lắc đầu :
Nhuế Vĩ lấy làm lạ :
Lâm Quỳnh Cúc buông gọn :
Nhuế Vĩ sững sờ không nói được tiếng gì.
Bỗng viên thủ quỹ thốt oang oang bên ngoài :
Một tên tiểu đồng bước vào tay xách cơm tay bưng đồ ăn. Viên thủ quỹ theo sau cũng có thêm vài món. Y mời bọn Nhuế Vĩ ăn, lại còn thốt :
Nhuế Vĩ hỏi :
Viên thủ quỹ gật đầu :
Nhuế Vĩ hỏi :
Viên thủ quỷ lắc đầu :
Nhuế Vĩ lại hỏi :
Viên thủ quỹ tiếp :
Nhuế Vĩ cảm kích Dược Vương Gia vô cùng. Chàng còn tìm nơi nào yên tịnh và có đầy đủ tiện nghi hơn ở đây?
Chàng yên tâm ở lại đây gia công nghiên cứu y thuật.
Trong thời gian chàng nghiên cứu, Lâm Quỳnh Cúc hết lòng phục dịch chàng. Ngoài ra nàng còn săn sóc từ cái ăn, cái uống, cái mặc, nơi nằm cho Giản Hoài Quyên bởi Giản Hoài Quyên chỉ còn là cái xác không hồn lửng đửng lờ đờ suốt ngày, bất quá là một kẻ điên trầm tịnh vậy thôi.
Lâm Quỳnh Cúc vất vả biết bao! Tuy nhiên nàng không hề thán oán.
Nhờ có ba vị y sư tận tâm chỉ điểm, Nhuế Vĩ thu hoạch kết quả rất khả quan.
Nhất là Thiên Độc Dược trong quyển "Biển Thước thần thơ" thì chàng am tường chẳng kém tay chuyên môn từng hành nghề hạ độc, giải độc qua nhiều năm tháng. Hầu hết những loại độc trên đời không còn là bí mật đối với chàng nữa.
Sáu tháng trôi qua nhanh chóng. Hiện tại chàng tự chế luyện cho mình một loại giải dược. Nếu uống vào sau ba hôm, độc tánh không còn phát tác nữa là chàng cầm như hạ được độc chứng rồi, chỉ cần uống thêm hai lần, cách ba ngày một lần là chất độc của Sử Bất Cựu hoàn toàn bị giải trừ.
Lâm Quỳnh Cúc mừng hết lớn. Thế là công lực phục dịch của nàng không phải vô ích!
Một hôm trước khi hoàng hôn xuống, bỗng có tiếng âm vang lên từ phía trước hiệu thuốc vọng vào.
Nhuế Vĩ vụt đứng lên đúng lúc viên thủ quỹ chạy vào, mặt xanh như tàu lá.
Viên thủ quỹ lấp vấp kêu lên :
Nhuế Vĩ trấn an y :
Điều chi đã xảy ra?
Viên thủ quỹ còn run người :
Nhuế Vĩ không đợi được, vội bước ra ngoài.
Cánh cửa hiệu đổ xuống một bên, nơi sân có hai lão nhân mặt mày hung ác đứng nhìn vào. Một vận áo gai, một vận áo bố. Ngoài xa hơn có một cổ kiệu. Bốn kiệu phu đứng nép qua một bên. Cạnh kiệu còn có một người bóng kiệu che khuất, Nhuế Vĩ không nhận được.
Lão nhân vận áo gai cao giọng thốt :
Lão nhân áo bố bật cười ha hả, nói tiếp :
Nhuế Vĩ hỏi :
Lão nhân áo bố đáp :
Nhuế Vĩ bình tĩnh đáp :
Lão nhân áo gai hừ lạnh :
Nhuế Vĩ lắc đầu :
Lão nhân áo gai nổi giận :
Nhuế Vĩ thầm nghĩ bọn này biết Dược Vương Gia có năm chỗ ở thì hẳn là do bằng hữu của Dược Vương Gia giới thiệu. Vậy chàng không thể gây sự xung đột với họ. Chàng dịu thái độ, điểm một nụ cười đáp :
Lão nhân áo bố chừng như thông tình đạt lý hơn, thấy chàng cười, lão cười thốt :
Môn đệ của danh y, không biết nhiều cũng biết ít, chẳng lẽ ngươi khước từ?
Nhuế Vĩ gật đầu :
Lão nhân áo bố đáp :
Nhuế Vĩ đến bên kiệu nhìn vào trong. Bịnh nhân là một nữ nhân tuyệt đẹp.
Hiện tại da người đỏ ửng, đôi mắt cũng đỏ luôn. Xem xong Nhuế Vĩ thốt :
Nhuế Vĩ không để ý đến người bên cạnh. Người ấy chợt cất tiếng :
Người đó là Sử Bất Cựu.