Chạy nhanh?
Chạy nhanh ở trong tàng thư khố?
Đám người Phong đường chủ, Vương thú sư cảm thấy như mình nghe lầm, vẻ mặt mê man nhìn qua.
Ngươi nói ở tàng thư khố đọc sách, thậm chí có cảm giác ngồi tu luyện, ta còn có thể nhịn xuống được, cảm thấy có thể lý giải. Nhưng chạy nhanh...
Phong đường chủ chớp mắt:
Tàng thư khố đều là giá sách. Cho dù muốn chạy cũng không có thuận tiện!
Chủ yếu nhất là, có thể thuần phục man thú Ích Huyệt cảnh, thực lực khẳng định không kém. Cần tốc độ chạy nhanh bao nhiêu, mới có tác dụng đối với tu luyện?
Vương thú sư nghi ngờ.
Vẻ mặt Tiểu Chu xấu hổ.
Nhìn thấy được cảnh tượng vừa rồi, hắn cũng có chút ngại nói ra, rất sợ sẽ bị người ta xem mình trở thành kẻ tâm thần đánh chết.
Người đi đọc sách điều chỉnh trạng thái, tự nhiên ở bên trong tàng thư khố chạy nhanh. Vừa nhắc tới, đổi lại thành bất kỳ kẻ nào trong lòng cũng sẽ không thể hiểu nổi.
Ba thuần thú sư lớn lần này thật sự hôn mê.
Bọn họ nghĩ sắp vỡ đầu, cũng không nghĩ ra được. Điều này... Trời ạ điều này có liên quan với điều chỉnh trạng thái cái lông!
Nói thật, bất kỳ kẻ nào nghe được hành động của đối phương, trong lòng đều sẽ xuất hiện một ý nghĩ... Đồ phá hoại!
Không phải đồ phá hoại, làm gì có chuyện điều chỉnh trạng thái như vậy?
Ngươi vẫn không nên ở tàng thư khố, gian phòng trước mắt lớn như vậy chạy không ngừng? Nếu như cảm thấy ở đây nhỏ, bên ngoài còn có khu vực man thú hoạt động, dài rộng đến mấy cây số. Đừng nói chạy bộ, lật người lăn lộn nửa giờ cũng không đến được đầu kia...
Suy nghĩ một hồi, Phong đường chủ thật sự cảm thấy khó có thể bảo đảm.
Một người chạy ở trong tàng thư khố, nếu chẳng may đầu óc động kinh, đẩy hỏng tàng thư khố, sợ rằng hắn muốn khóc cũng không kịp.
Hắn quyết không cho phép chuyện như vậy phát sinh!
Sắc mặt hắn nghiêm trọng, đang muốn đi về phía tàng thư khố, lại thấy một người thanh niên thoáng hiện ra vẻ mệt mỏi rã rời đi tới.
Chính là Trương Huyền.
Thời khắc này Trương Huyền so với một giờ trước, hoàn toàn khác nhau. Bất kể là trạng thái tinh thần hay là thân thể, đều có vẻ có chút chán chường. Thoạt nhìn hình như trải qua một hồi huấn luyện cực kỳ tàn ác, tiêu hao sạch sẽ thể lực của toàn thân.
Phong đường chủ không nhịn được đi lên phía trước.
Người khác điều chỉnh trạng thái, điều chỉnh xong tinh thần đều hăng hái, tinh lực mười phần. Người này thì hay rồi, điều chỉnh xong giống như làm một đêm chăm sóc sức khỏe. Ngươi xác định đây là điều chỉnh trạng thái, mà không phải là trạng thái tiêu hao chứ?
Trương Huyền ở đối diện khoát tay.
Tuy rằng sử dụng phương pháp mới, rất nhanh lại thu nhận được tất cả sách trong tàng thư khố đến Thiên Đạo Đồ Thư Quán, tốc độ nhanh. Nhưng bởi vì trong khoảng thời gian ngắn thu nhận quá nhiều tri thức, trong đầu chấn động quá lợi hại, toàn thân cũng có chút choáng váng.
Có chút tương tự với trước đó năm ngày năm đêm không ngủ. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới tràn ngập mệt mỏi rã rời.
Nhìn thấy được mắt của đối phương cũng có chút không mở ra được, Phong đường chủ không nhịn được lại hỏi một câu:
Ngươi xác định?
Xác định!
Trương Huyền gật đầu.
Phong đường chủ gật đầu.
Bất kể thuần thú hay là luyện đan sát hạch, vì để công bằng, đều cần sử dụng ngọc tinh ghi lại tất cả, sau đó gửi cho người có nghi vấn qua kiểm tra.
Rất nhanh bọn họ đã đi tới chính giữa gian phòng, nơi có ngọc tinh ghi lại, Phong đường chủ và hai vị thuần thú sư khác ngồi xuống.
Nhìn thấy được bọn họ ngồi xuống, tất cả mọi người phía dưới cũng biết chuyện gì sắp phát sinh. Bọn họ lại bàn luận.
Sát hạch sắp bắt đầu!
Đúng vậy, không trải qua học đồ, trực tiếp sát hạch thuần thú sư. Đây chính là đãi ngộ của Thú Đường dành cho thiên tài siêu cấp. Ngay cả Mạc Vũ tiểu thư chưa từng hưởng thụ qua. Ta thật ra muốn xem thử, người này một khi thất bại, còn mặt mũi nào mặt tiếp tục đợi ở chỗ này!
May mắn thuần phục man thú mà thôi. Ngươi thật sự cho rằng hắn có bản lĩnh gì sao? Ta cảm thấy hắn khẳng định thất bại!
Cửa thứ nhất sát hạch tri thức lý luận. Không học tập mấy năm, không có khả năng nhớ hết rất nhiều man thú trên thế giới, cùng với rất nhiều đặc điểm khác nhau. Trước đây điện hạ nhà chúng ta vì đọc thuộc lòng, mỗi ngày đều kiên trì, người này ngay cả hai mươi tuổi còn chưa tới, cho dù học tập từ trong bụng mẹ, có thể nhớ kỹ được bao nhiêu?
Hắn chính là lừa bịp mọi người, có thể có bản lĩnh gì...
...
Thấy vị Trương Huyền này sắp sát hạch, tất cả mọi người vây quanh. Không ít còn mang biểu tình nhìn có chút hả hê.
Không trải qua học đồ, trực tiếp sát hạch thuần thú sư, ở trong Thú Đường lâu như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy được. Những người này đều muốn nhìn thấy người này vấp phải trắc trở.
Nhất là Chu Tuyên, Chu Cẩm Hoàng. Bởi vì liên quan tới Vân Đào và Mạc Vũ tiểu thư, bọn họ đã sớm chán ghét người này đến cực điểm, chỉ ước gì hắn xấu mặt.
Nếu như ngay cả lý luận cũng không qua được, vậy thuần thú sư... cũng chỉ có thể nằm mơ!
Mấy người bàn luận. Lúc này Mạc Vũ tiểu thư cũng đã khôi phục lại sự tỉnh táo. Nàng đi tới phía trước, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía người thanh niên cách đó không xa.
Chỉ liếc mắt thoáng nhìn, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại.
Người này xảy ra chuyện gì?
Mới vừa rồi còn tinh thần phấn chấn ở bên trong lật sách. Thế nào... qua thời gian không lâu, giống bị người nấu, phờ phạc như vậy?
Không riêng nàng nhìn ra, những người khác cũng nhìn ra được. Trầm Bích Như và Vân Đào liếc mắt nhìn nhau, trên mặt nhăn lại, không nhịn được tiến về phía trước.
Trương lão sư, ngài không sao chứ?
Không có việc gì!
Trương Huyền lắc đầu:
Nhiều sách như vậy, ngắn ngủi chưa tới một canh giờ, thu nhận tất cả đến Thiên Đạo Đồ Thư Quán, tinh thần vận chuyển cao độ, không ngừng la lên "chỗ thiếu hụt", không mệt mới là lạ.
Không lập tức mệt tới mức nằm xuống, đã là rất tốt rồi.
Vân Đào không nhịn được nói.
Vị trước mắt này có thể là cường giả Tông Sư cảnh. Khiến cho ngài mệt thành như vậy, đến cùng đã trải qua chuyện gì?
Nghe nói như thế, biết hai người có lòng tốt, Trương Huyền đang muốn xua tay từ chối, liền nghe được cách đó không xa có tiếng cười lạnh vang lên.
Người nói chính là Chu Cẩm Hoàng.
Trong mắt hắn có cười lạnh nồng đậm, giống như là muốn vạch trần sự lừa đảo ngụy trang.
Chu Tuyên cũng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Chuyện này...
Bọn họ vừa nói như vậy, ngược lại thật sự có khả năng.
Chắc hẳn trước đó cảm thấy mình có thể sát hạch, xem qua sách mới biết được, thuần thú bác đại tinh thâm. Hắn cảm thấy sợ hãi, lại không muốn mất mặt xấu hổ, mới cố ý kiếm cớ...
Nhất định là như vậy...
Lời hai người nói vang vọng bốn phía xung quanh. Mọi người nhất thời tin tưởng bảy, tám phần.
Nếu như không phải như vậy, làm sao phải đặc biệt chạy đi điều chỉnh trạng thái, trở về lại giống như sắp chết như vậy?
Vẻ mặt mệt mỏi rã rời, xem ra sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào...
Nếu như thật sự mệt chết đi được, xem một sách lại như vậy, căn bản giải thích không thông... Nếu không có cách nào giải thích, vậy cũng chỉ có một loại khả năng. Đó là hắn cố ý giả vờ.
Mặc kệ những lời nghi vấn và bàn tán xung quanh, Trương Huyền đưa bàn tay lên ngăn cản.
Thấy hắn kiên trì, Phong đường chủ không nói thêm gì nữa, lấy ra một xấp bài thi đưa tới.
Giống như trước đây sát hạch luyện đan học đồ, dày chừng hơn mười trang, chỉ viết xong sợ cũng phải tốn thời gian rất lâu. Càng chưa nói tới phải nghiêm túc suy nghĩ một chút, cẩn thận cân nhắc.
Cúi đầu nhìn lướt qua, chỉ thấy phía trên viết chi chít đầy các loại tri thức thuần thú căn bản, bao hàm các phương diện. Không đủ tri thức, sợ rằng không nhận ra, không hiểu được.
Thấy hắn tiếp nhận bài thi, Phong đường chủ giơ tay ra ngăn lại.
Đặt bài thi xuống, Trương Huyền cầm lấy một cái bút lông, đang muốn trả lời. Lúc này hắn mới phát giác được trong đầu choáng váng, tay cũng có chút run rẩy.
Vừa rồi thu sách, mặc dù tốc độ vượt xa so với trước kia, nhưng thực lực của hắn bây giờ quá yếu, vẫn còn có chút không chịu nổi. Không chỉ tinh lực chưa đủ, ngay cả thân thể cũng xuất hiện phản ứng.
Sợ rằng phải điều chỉnh chí ít nửa canh giờ mới có khả năng khôi phục.
Mà bây giờ, rất rõ ràng đã không có thời gian.
Nếu thật sự muốn điều chỉnh nửa canh giờ, bài thi dầy như vậy, muốn viết xong, cho dù có Thiên Đạo Đồ Thư Quán chống đỡ, cũng làm không được.
Chỉ cần sai một đề, lại không có cách nào thông qua sát hạch thuần thú. Thất bại mất mặt chuyện nhỏ, mấu chốt nhất chính là... không có cách nào hưởng thụ miễn phí. Đây là điều khiến cho hắn không có cách nào dễ dàng tha thứ.
Mau nhìn kia. Hắn hình như mệt tới mức ngay cả bút cũng cầm không được!
Hắc hắc, đường đường là cường giả đã ngoài Ích Huyệt cảnh, mệt ngay cả bút lông cũng cầm không được, ngươi sẽ tin tưởng sao? Nhất định là giả vờ!
Đúng vậy, tuyệt đối là nhìn thấy được đề mục, cảm thấy cái gì cũng không biết, cố ý giả vờ có khí nhưng vô lực... Nói thật, người như thế rất vô sỉ nhất!
Ai nói không phải!
Thấy ngón tay hắn run rẩy, ngay cả bút cũng cầm không được, mọi người lại hừ lạnh.
Không riêng gì bọn họ, ngay cả đám người Phong đường chủ, Lô thú sư cũng nhìn nhau, trong lòng mỗi người nghi ngờ.
Chẳng lẽ, thật sự giống như những người khác nói sao?
Nếu như không phải, cho dù chạy nhanh ở trong tàng thư khố, cũng không đến mức mệt thành như vậy đi!
Nhìn một hồi, thấy người này quả thực có khí nhưng vô lực, ngay cả bút cũng cầm không được, Phong đường chủ không thể nhịn được, mở miệng nói.
Thở dài một tiếng, cổ tay Trương Huyền run lên, dặt bút lông xuống.
Phong đường chủ, hai vị thú sư, ta thật sự không có sức cầm bút. Có thể lựa chọn vấn đáp hay không?
Vấn đáp sao?
Ba thuần thú sư lớn đồng thời đứng phắt dậy, trong mắt tất cả đều đầy vẻ không thể tin được.