Cổ Mục biết tình hình thân thể đã đến mức độ tệ hại nhất. Hắn vốn tưởng rằng ít nhất phải duy trì mấy tháng mới có thể trị hết. Thật không nghĩ tới chỉ ba lần là được. Đối với thực lực của "sư thúc tổ" trước mắt này, hắn không nhịn được, lại bội phục thêm vài phần.
Nên lập uy thì đã lập uy, nên cho mứt táo cũng đã cho mứt táo. Biết vị đặc sứ Cổ Mục trước mắt này đã hoàn toàn bái phục đối với mình, Trương Huyền không lo lắng nữa, thản nhiên nói một câu, ngồi xuống vị trí chính giữa của đại điện.
Cổ Mục gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía đám người Liêu Huân:
Ngoại trừ trưởng lão và phó điện chủ, những người khác đều ra ngoài!
Vâng!
Đặc sứ lên tiếng, không ai dám vi phạm. Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại bảy người, bốn vị trưởng lão và ba phó điện chủ.
Cổ Mục vung ống tay áo, đưa mắt nhìn bốn phía.
Ở trước mặt Trương Huyền, hắn giống như vãn bối, không dám có chút vượt quá. Nhưng trên thực tế thân là Chí Tôn đỉnh phong, độc sư tam tinh đỉnh phong, một người tiêu diệt phân điện ở đây, cũng không tính là gì cả.
Thực lực tuyệt đối quyết định hắn có uy nghiêm vô thượng, khiến người ta không dám phản bác.
Đám người Liêu Huân liền vội vàng khom người.
Cổ Mục nói.
Đám người Liêu Huân đồng thời run rẩy một cái, sắc mặt trắng bệch.
Trong giọng nói của Cổ Mục mang theo uy nghiêm:
Hiện tại, hạt sen chín, hoa sen, lá sen đều lưu lại cho các ngươi. Hạt sen ta mang đi. Có lẽ không có vấn đề gì chứ?
Không... vấn đề!
Đám người Liêu Huân cười khổ, đồng thời gật đầu.
Đặc sứ lên tiếng, "sư thúc tổ" của đặc sứ còn ở bên cạnh nhìn, cho dù có vấn đề, cũng không dám!
Thấy đối phương không dám phản kháng, Cổ Mục lúc này mới thoả mãn gật đầu, hỏi tiếp.
Vào lúc này hắn có thể qua, tất nhiên đã tính xong ngày hạt sen chín chính là mấy ngày gần đây. Chỉ có điều, cụ thể ngày nào lại không rõ lắm.
Liêu Huân nói.
Cổ Mục nói.
Thấy hắn đưa ra quyết định, mọi người gật đầu.
Biết mười ngày sau hạt sen Xích Diễm có khả năng chín, Trương Huyền cũng không nóng nảy. Vừa vặn có thể nhân cơ hội tiêu hóa một chút kiến thức vừa học được, nghiên cứu cẩn thận khí độc trong cơ thể kia.
Dù sao còn không có giúp đối phương hoàn toàn loại bỏ tai hoạ ngầm, cho dù hắn ý thức được mình chính là một "sư thúc tổ" giả, hắn cũng không dám làm gì mình.
Lại nói, phô bày nhiều thủ đoạn lợi hại như vậy, độc sư ngũ tinh bình thường cũng làm không được, chỉ sợ hắn cũng không dám hoài nghi.
...
Không để ý tới Độc Điện điện chủ mới được lựa chọn như thế nào, lúc này Trương Huyền đang ngồi ở trong phòng, để cho đại dược vương và Lộ quản gia giữ ở ngoài cửa, nhìn rất nhiều sách mới thu thập tới trong đầu, tinh thần tập trung cao độ.
Trong lòng hắn thầm kêu lên. Trong giá sách liên quan có vô số sách tới độc sư, nhanh chóng tập trung lại, hình thành một bí tịch dày.
Biết đúng là thiên đạo độc công hắn muốn, Trương Huyền cũng không do dự, bàn tay chộp lấy, nhẹ nhàng cầm tới, tiện tay mở ra.
Phía trên viết chi chít những giải thích có liên quan tới độc dược.
Đồng dạng là thu thập sách độc dược hình thành thiên đạo độc công. Rất rõ ràng quyển này nếu so với tàng thư khố ở Thiên Huyền vương quốc, kỹ càng tỉ mỉ, cao thâm hơn nhiều. Không ngừng đọc, hiểu biết của Trương Huyền đối với độc, cũng lại càng lúc càng nhiều.
Không biết qua bao lâu, hắn mở mắt. Ánh mắt từ mê man trước đó, biến thành trong suốt.
Nhớ lại độc công vừa học được, trong lòng Trương Huyền xúc động.
Thảo nào độc sư có thể khiến cho vô số người phải sợ hãi. Quả thực đáng sợ, bàn về trình độ phức tạp, không kém chức nghiệp trên cửu lưu như luyện đan sư, luyện khí sư chút nào. Lực công kích, thậm chí còn có phần vượt qua.
Lấy một thí dụ, thực lực của hắn bây giờ gặp phải Tông Sư trung kỳ, khẳng định không phải là đối thủ, khó có thể chống lại. Nhưng nếu như có đầy đủ độc dược, hoàn toàn có thể dễ dàng độc chết cường giả Tông Sư đỉnh phong!
Thậm chí độc chết người Chí Tôn cảnh.
Đương nhiên, độc dược cũng không phải vạn năng. Tu vi không đủ, không có cách nào áp chế được sát cơ trong cơ thể, rất dễ dàng bị cường giả phát hiện. Sợ rằng còn chưa kịp ném độc, đã bị giết chết.
Hơn nữa, một ít độc dược lợi hại, cần phải lấy máu và chân khí của độc sư phát động, mới có thể phát huy ra dược lực. Bản thân không phải là độc sư, hoặc đẳng cấp quá thấp, cho dù có dược vật lợi hại, cũng không có cách nào sử dụng. Chuẩn bị không tốt ngược lại sẽ độc chết chính mình.
Như vậy cũng giống như người người đều biết bom nguyên tử rất lợi hại, nhưng cũng không đủ lực lượng. Khống chế không được, cho dù cho ngươi một quả, cũng không tạo được uy hiếp. Làm không tốt còn có thể mang đến họa sát thân.
Độc dược lợi hại, giống như binh khí sắc bén, thực lực không đủ, đừng nói đụng vào, cách mấy trăm thước, thậm chí bên trong mấy ngàn thước, sẽ bị độc chết!
Nguy hiểm vô cùng!
Ban đầu còn nghĩ, nếu như cho mình điều chế ra một độc dược lợi hại, có phải ngay cả cường giả Chí Tôn đỉnh phong cũng không cần sợ hãi hay không? Hiện tại xem ra, vẫn chỉ là một vài suy nghĩ viển vông.
Biết chức nghiệp độc sư bác đại tinh thâm, trong lòng Trương Huyền cũng sinh ra sự cảnh giác.
Hắn không cần độc chết người, nhưng phải phòng ngừa bị người hạ độc.
Thật giống như khí độc trong cơ thể kia, nếu như ban đầu chính là độc sư, có thể sớm dự phòng, không tới mức chật vật như mình hiện tại.
Hắn mỉm cười.
Độc sư giống như những nghề nghiệp khác, cũng phải để ý tới thiên phú.
Độc sư có thiên phú, được xưng độc thể tiên thiên, không chỉ có năng lực nhạy bén đối với độc rất mạnh, thân thể còn nắm giữ khả năng kháng chống vượt qua người bình thường. Nói cách khác, người nắm giữ loại thể chất này, cho dù độc sư khác bỏ kịch độc vào trong miệng của hắn, cũng sẽ giống như ăn cơm uống nước, không bị chút tổn thương nào.
Thậm chí, theo truyền thuyết, người như thế còn có thể hấp thu lực lượng trong độc dược, khiến cho tu vi tăng lên rất nhiều.
Đương nhiên, loại thể chất này vô cùng hiếm thấy. Trong mười vạn vạn độc sư cũng không nhất định có thể xuất hiện một người.
Loại năng lực này, giống như thể chất thuần âm của Triệu Nhã, thuộc về tiên thiên. Hắn nhất định là làm không được. Chỉ có điều, trong Độc Điện có không ít sách liên quan tới bí kỹ tu luyện độc sư. Vừa vặn cũng théo đó hình thành công pháp thiên đạo.
Dựa theo cái này tu luyện, cho dù không phải là độc thể tiên thiên, nhưng cũng có thể khiến cho sức chống đỡ của thân thể đối với độc tăng lên cực lớn. So với thân thể độc sư chân chính chuyên môn rèn luyện, cũng cường đại hơn mấy lần.
Nghĩ đến liền làm, Trương Huyền không có quá nhiều do dự. Tinh thần hắn thoáng động, bí tịch độc sư tu luyện hình thành lại xuất hiện ở trước mắt hắn. Hắn mở ra nhìn.
Không biết qua bao lâu, một luồng khí đục phun ra, hắn chợt đứng dậy.
Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc!
Xương cốt toàn thân giống như tiếng đậu vỡ vang lên. Khí tức toàn thân tăng mạnh.
Cảm nhận được thân thể biến hóa sau khi tu luyện qua, Trương Huyền nở nụ cười.
Tu luyện xong thiên đạo độc công, thân thể có biến hóa rõ ràng. Kháng lực đối với độc dược tăng cường.
Mặc dù không phải độc thể tiên thiên, dựa vào tình hình của hắn hiện tại, cho dù ăn vào thuốc do độc sư tam tinh điều chế ra, hắn cũng không có bất cứ thương tổn gì.
Thân thể phát sinh biến hóa, biến hóa càng lớn hơn vẫn là chân khí.
Chân khí thiên đạo tinh thuần không nhiễm bẩn, có thể trị thương thế, khôi phục thể lực, tăng cường sức sống, giúp người đột phá tu vi...
Lúc này tu luyện độc công, cũng có thể một ý niệm chuyển hóa thành khí kịch độc, làm cho không người nào có thể chịu được. Một khi tiến vào kinh mạch, cho dù cường giả Chí Tôn muốn hóa giải, sợ rằng cũng rất khó hoàn thành.
Giống như nước sạch, một khi tiến vào trong cơ thể, có thể tiến vào bất kỳ khe nào, bất kỳ một chỗ huyệt đạo nào. Biết rất rõ ràng ở đâu, chân khí trong cơ thể không đủ tinh thuần, cũng không có cách nào loại bỏ.
Điều này với bệnh nguy kịch không có gì khác nhau. Biết nguyên nhân của căn bệnh và thủ đoạn giải quyết, lại không có cách nào trị liệu.
Không hổ danh là chân khí thiên đạo, một ý niệm liền sống, một ý niệm thành chết.
Trước đó, hắn căn bản không biết còn có năng lực lợi hại như vậy.
Tu luyện xong tiên thiên độc công, Trương Huyền thở ra một hơi, lại nhìn về phía khí độc ẩn nấp ở bên trong thân thể.
Trước đó, hắn không hiểu nhiều đối với độc, không có cách nào xác nhận thứ này rốt cuộc là cái gì. Lúc này bàn về lượng tri thức, có thể so với độc sư tam tinh. Bàn về sử dụng độc, Cổ Mục có khả năng cũng không phải là đối thủ. Hắn đã có năng lực nghiên cứu nơi khí độc phát ra, thậm chí nghĩ biện pháp loại bỏ.
Tinh thần hắn nhanh chóng vận chuyển, trong nháy mắt tâm cảnh tiến vào cảnh giới tâm như mặt nước phẳng lặng.
Hắn căn cứ màu sắc, đặc điểm khí độc trong cơ thể, kiểm tra loại bỏ từng loại.
Không biết qua bao lâu, Trương Huyền đột nhiên ngừng lại, sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch, trong mắt đầy vẻ không thể tin được.