Lâm Minh có võ ý là đúng, nhưng Lăng Sâm cũng có võ ý!
Dưới tình huống cùng có võ ý, thiên phú của Lâm Minh chỉ là tam phẩm trung đẳng, mà Lăng Sâm có thiên phú là tứ phẩm hạ đẳng, hơn nữa Lăng Sâm còn lớn hơn Lâm Minh năm tuổi, tu luyện nhiều năm trong Thất Huyền võ phủ, chênh lệch cỡ này, nếu bị Lâm Minh dùng nửa năm đuổi theo, Lăng Sâm có thực lực gần bằng võ giả Ngưng Mạch kỳ, nếu Lâm Minh đánh bại hắn, thì cũng có nghĩa là trong vòng nửa năm phải có thực lực đến gần Ngưng Mạch kỳ! Đây vẫn còn phải dưới điều kiện Lăng Sâm không tiến bộ, nhưng Lăng Sâm là thiên tài cỡ đó, làm sao trong nửa năm không tiến thêm một bước nào được?
Có một số người thậm chí còn biết tình huống cụ thể mà năm đó Lăng Sâm tham gia khảo hạch đệ tử hạch tâm của Thất Huyền cốc, Thất Huyền cốc yêu cầu Lăng Sâm vào mười bảy tuổi đạt tới Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong, mà Lâm Minh cần mười sáu tuổi đạt tới Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong, hoặc trước mười tám tuổi tiến vào cảnh giới Luyện Cốt, hiển nhiên độ khó khảo hạch của Lâm Minh còn cao hơn cả của Lăng Sâm!
Đây đại khái là do tư chất của Lâm Minh không bằng Lăng Sâm, cho nên Thất Huyền cốc mới đưa ra tiêu chuẩn cao hơn...
Người khác nghĩ tới điều đó, tất nhiên Lâm Minh cũng nghĩ tới.
Một loạt khảo hạch liên hoàn này, chỉ có cái đầu tiên là khảo hạch dành cho đệ tử hạch tâm của Thất Huyền cốc, cũng chính là trước mười sáu tuổi đạt tới Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong, mục tiêu này đối với mình thì cũng không phải là khó.
Thứ chân chính khó khăn chính là bốn vòng khác, cũng chính là giải thưởng mà phủ chủ của Thất Huyền võ phủ đáp ứng thưởng cho mình, bốn vòng này chỉ là thưởng thêm, có nắm được hay không thì còn phải trông vào bản sự của mình, cũng không ảnh hưởng tới việc mình trở thành đệ tử hạch tâm.
Đương nhiên, nếu có những phần thưởng này, thì Lâm Minh sẽ sớm hoàn thành mục tiêu đầu tiên hơn.
Trong bốn phần thưởng này, khó nhất chính là trong vòng sáu tháng đánh bại Lăng Sâm, làm được vòng này, các vòng khác chắc sẽ sớm lấy được.
Lâm Minh biết rất rõ ràng, chỉ dựa vào Không Linh võ ý, Luyện Lực Như Tơ cùng những cơ sở thương pháp kia, nếu muốn trong vòng nửa năm đuổi theo Lăng Sâm thì không có bất kỳ khả năng nào, trừ phi lại được ăn đan dược cực phẩm, nhưng hiện tại hắn đã liên tục ăn hai viên đan dược cực phẩm rồi, còn cần một thời gian để củng cố và luyện hóa, nếu không sẽ làm cho chân nguyên trong cơ thể trở nên không tinh khiết.
Khi Lâm Minh đang suy nghĩ, Vương công công cười nói:
Có thể sử dụng bảy đại sát trận mười ngày mỗi tháng ư?
Lâm Minh âm thầm vui vẻ, đây chính là đãi ngộ mà chỉ ba hạng đầu Thất Huyền võ phủ mới có, mười ngày, cũng chính là một trăm hai mươi canh giờ, gần như có thể tùy ý tu luyện.
Vương công công, ta không có ý kiến gì.
Ân, vậy thì tốt, chúng ta đi trước đây, các vị đại nhân, mời tiếp tục ăn uống.
Vương công công nói xong, vẩy cây phất trần, thu lấy Thất Huyền lệnh sau đó rời khỏi đại sảnh, mọi người còn lại thì đều đang bàn luận chuyện khảo hạch vừa rồi.
Đệ tử hạch tâm của Thất Huyền võ phủ cũng không dễ đạt được a!
Mộ Dung Tử có chút bất bình nói, theo nàng thấy, Lâm Minh thiên phú đã nghịch thiên rồi, người như vậy mà Thất Huyền cốc còn không thu, vậy thì bọn họ muốn thu người nào đây?
Bạch Tĩnh Vân nói:
Mộ Dung Tử bĩu môi nói:
Mộ Dung Tử vừa nói vậy, Bạch Tĩnh Vân lại ngẩn người ra, quả thật, Lâm Minh dường như cùng Tần Hạnh Hiên đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, hơn nữa tuổi cũng thích hợp, tuy rằng gia thế của Lâm Minh bình thường, nhưng nếu mình có đủ thực lực, gia thế cũng không cần phải nhắc tới.
Lúc này, thái tử cười ha hả, nói:
Nói xong, thái tử nâng chén rượu lên, uống cạn một hơi, các khách mời cũng đều nâng chén, bởi vì Vương công công đến đây, khiến cho không khí yến hội lại thêm tươi mới hơi.
Thân phận của Lâm Minh đã là chạm tay có thể bỏng rồi!
Nếu không thể trở thành đệ tử hạch tâm, Lâm Minh cũng được phong công phong tước, nhiều nhất là trở thành như nhân vật như Tần Tiêu, nhưng sau khi trở thành đệ tử hạch tâm, Lâm Minh rất có thể sẽ trở thành Thất Huyền sứ hoặc phủ chủ của Thất Huyền võ phủ đời tiếp theo, đây chính kẻ là có thể so với thái thượng hoàng a! Có thể hô mưa gọi gió tại Thiên Vận quốc, không gì là không làm được!
Các khách mời tại đây càng nhiệt tình với Lâm Minh hơn, vương công quý tộc đều muốn xưng huynh gọi đệ cùng Lâm Minh, mà các tiểu thư quý tộc thì chờ đợi lọt vào mắt xanh của Lâm Minh.
Đối với chuyện này, Lâm Minh có chút không ứng đối được.
Lúc này, một nam nhân trung niên mặc áo dài, đầu đội mũ dạ đi tới cạnh Lâm Minh, cung kính nói:
Lâm đại nhân!
Ân? Ngươi là?
Lâm đại nhân, tại hạ là quân chủ Vương Kiền của Hộ Vệ quân Thiên Vận thành.
Vương Kiền nói xong, khom người thi lễ, tuy rằng địa vị của Lâm Minh là rất cao, nhưng dù sao thân phận vẫn chỉ là bình dân, hơn nữa còn là tiểu bối, mà Vương Kiền tốt xấu gì cũng là quân chủ, lại đã mấy chục tuổi rồi, với thân phận của hắn, kiểu gì cũng không phải thi lễ với Lâm Minh, hắn làm như vậy, chỉ là muốn ra sức thể hiện khiêm tốn mà thôi.
Lâm Minh hơi ngạc nhiên, lập tức nhớ tới Vương Nghĩa Cao, đối với tên hoàn khố đệ tử vài lần tranh chấp với mình này, Lâm Minh tất nhiên là sẽ không quên, nhưng lúc trước tuy rằng Vương Nghĩa Cao thực lực nhỏ yếu, nhưng lại có thế lực quân chủ, khiến cho Lâm Minh bị áp chế, nếu không phải hắn quen biết Mộc Dịch từ trước, thì e rằng ngay cả cửa của Thất Huyền võ phủ hắn cũng đều không vào được.
Không nghĩ tới người này lại là phụ thân của Vương Nghĩa Cao, Lâm Minh không có chút hảo cảm nào với tên Vương Kiền này cả, nếu tên này là một phụ thân tốt, thì làm sao lại dạy dỗ ra một đứa con như vậy được, Lâm Minh cũng không tin Vương Kiền không biết hành động của Vương Nghĩa Cao, nếu mình chỉ là một kẻ bần dân, mặc dù bị Vương Nghĩa Cao giết chết trong ngục, thì tên Vương Kiền này e rằng cũng sẽ coi như không phát hiện mà thôi.
Nghĩ vậy, sắc mặt Lâm Minh hơi trầm xuống, nói:
Giọng điệu của Lâm Minh rất hùng hổ, mang theo vẻ răn dạy, mặc dù hôm nay Vương Kiền đã chuẩn bị tinh thần bất cứ giá nào rồi, nhưng bị Lâm Minh răn dạy như vậy, vẫn cảm thấy khuôn mặt già của mình không nhịn được đỏ lên, dù sao mình đã mấy chục tuổi rồi, còn Lâm Minh thì vẫn chỉ là một đứa nhóc mà thôi.
Nhưng mà hắn vẫn chỉ đành chấp nhận, nói:
Đại nhân nói rất đúng, khi trước ta cũng đã phạt tên nghiệt tử kia nửa năm rồi, hơn nữa cũng đã xử trí bằng gia pháp, hiện giờ nghiệt tử đã...
Được rồi, không cần nói nữa.
Lâm Minh đại khái có thể đoán được Vương Kiền muốn nói cái gì rồi, hắn nói tiếp:
Thanh âm nói chuyện giữa Lâm Minh và Vương Kiền cũng không lớn, nhưng người ở đây đều là cao thủ, vẫn có một vài người nghe được, hôm nay Vương Kiền cực kỳ buồn bực, lần này mặt mũi của hắn coi như mất hết rồi.
Vương Kiền thấp giọng nói:
Vương Kiền nói một tràng như vậy, Lâm Minh có không thừa nhận cũng không được, tên cáo già lọc lõi chốn quan trường này cũng có vài phần thủ đoạn, tâng bốc mình trước, sau đó là nhượng bộ, đồng thời lại đưa ra sáu mươi viên Chân Nguyên thạch, hơn nữa Lâm Minh tin chắc rằng, nếu mình thật sự không buông tha, thì tên Vương Kiền này tuyệt đối sẽ giao nhi tử cho mình, mặc cho mình xử trí.
Đối với người như vậy, bức hắn đến đường cùng thì cũng chỉ mang đến cho mình một địch nhân, chứ không có chút chỗ tốt nào, vốn hắn cũng không định giết chết Vương Nghĩa Cao, có sáu mươi viên Chân Nguyên thạch thì Lâm Minh không ngại bỏ qua cho hắn.
Lâm Minh dứt khoát, khiến cho Vương Kiền có chút ngoài ý muốn, hắn đương nhiên biết g của sáu mươi viên Chân Nguyên thạch đối với võ giả, gom đủ một số lượng Chân Nguyên thạch như vậy, hắn cũng mất kha khá tiền, tuy nhiên các võ giả, nhất là thiên tài như Lâm Minh, bọn họ thường tự cho mình là thanh cao, rõ ràng là muốn thu Chân Nguyên thạch nhưng lại còn phải giả vờ từ chối một phen, cuối cùng mới “không tình” mà nhận lấy, nhưng Lâm Minh thì lại rất dứt khoát.
Tuy rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng cũng khiến cho Vương Kiền có nhận thức mới về Lâm Minh:
“Mọi người đều nói rằng võ đạo chi tâm của Lâm Minh cao hơn người khác một bậc, hôm nay vừa thấy, Lâm Minh này có tính cách rất sảng khoái, không giả vờ, không chịu nhục, không có ngạo khí, nhưng lại có ngạo tâm, ý niệm trong đầu rất thông suốt, bản tâm vững chắc, cực kỳ thích hợp cho việc tu võ”.
Vương Kiền cảm ơn, nhìn Lâm Minh một cái thật sâu, sau đó cáo từ rời đi, hắn đi lên một chiếc xe ngựa bình thường, lặng lẽ chạy tới phủ Vân thân vương, hắn biết rõ, danh sách yến hội hôm nay chỉ chốc lát sẽ tới tay Vân thân vương, Vương Kiền là phái người lập, hôm nay hắn tới tham gia yến hội thì cũng phải tới giải thích rõ cho Vân thân vương, nếu không sau này rất có thể bị Vân thân vương coi là khác phe, sẽ cực kỳ không ổn.
Cùng lúc với giải thích nguyên nhân, Vương Kiền cũng muốn rũ bỏ quan hệ của nhi tử mình, chỉ rõ ra ngày hôm đó là do Chu Viêm làm chủ, đứa con không nên thân của hắn chỉ là bị lợi dụng mà thôi.