Ở trong đầu Lâm Minh, giọng nói của Mộ Thiên Tuyết đột nhiên vang lên.
Một thanh kiếm kỳ quái, rõ ràng rỉ sét loang lổ, nhưng lại ẩn chứa một luồng sức mạnh thần bí.
Phát tích mới đầu của Lâm Minh chính là dựa vào Ma Phương, đương nhiên sau lại Lâm Minh dựa vào chính mình từng bước đi tới, nghị lực, số mệnh, võ đạo chi tâm kiên định, thiếu một thứ cũng không được.
Nếu có người cũng đạt được một món đồ vật nghịch thiên, đồng thời có được đại nghị lực, đại khí vận, trưởng thành đến độ cao ba chiêu đánh chết truyền nhân Thiên Tôn cũng không hiếm lạ.
Quân Bích Nguyệt có khả năng chính là người như thế. Nếu thật là như thế, như vậy hắn chính là một thiên tài rễ cỏ triệt để, xác suất một phần tỷ tỷ, cực kỳ khó được.
Lâm Minh đang suy nghĩ, Quân Bích Nguyệt đã về đến chỗ ngồi của mình. Hắn lại ôm con thỏ trắng nhỏ kia lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Mọi sự chung quanh, bao gồm sự kinh ngạc, ủng hồ của người xem cùng với ánh mắt kiêng kỵ, tò mò của người dự thi đối với hắn đều không có bất kỳ ảnh hưởng. Đối với những thứ này, hắn không hề quan tâm.
Mà con thỏ trắng nhỏ kia, ở trong hoàn cảnh sát ý bừa bãi như vậy dường như cũng không biểu hiện ra sự bất an, mà rất bình tĩnh rúc trên đùi Quân Bích Nguyệt, híp con mắt màu đỏ, dường như rất hưởng thụ Quân Bích Nguyệt vuốt ve.
Lâm Minh, con thỏ kia... có cổ quái.
Hả?
Lâm Minh sửng sốt:
Cổ quái gì?
Nó căn bản không phải con thỏ. Phải nói là, chỉ là mượn ngoại hình của thỏ mà thôi, bên trong là một cái linh hồn thần bí. Con thỏ kia là cơ thể sống nhờ của nó.
Linh hồn thần bí? Là sư phụ dạy dỗ Quân Bích Nguyệt?
Lâm Minh bật thốt. Theo hắn thấy, một người muốn trưởng thành đến trình độ Quân Bích Nguyệt, rất có khả năng có một vị sư phụ ở trong tối trợ giúp.
Mộ Thiên Tuyết lắc lắc đầu:
Một thanh niên thư sinh u buồn ôm một con thỏ, hông treo bầu rượu, tay cầm một thanh trường kiếm rỉ sét loang lổ. Tổ hợp không ra gì cả này lại phát ra sức chiến đấu khủng bố như thế.
Chỉ có thể nói, Thần Vực quá lớn, thiên tài quá nhiều.
Lúc này ở Hạo Vũ Thiên Cung, Hạo Vũ Thiên Tôn cũng chú ý trường kiếm trong tay Quân Bích Nguyệt:
Cho dù là Hạo Vũ Thiên Tôn cũng nhìn không thấu thanh kiếm này. Phải nói là, hắn cảm giác thanh kiếm đó hẳn là một kiện Thiên Tôn Linh bảo, nhưng là một kiện Thiên Tôn Linh bảo lại làm sao có thể bị một võ giả Thần Hải kỳ thúc giục được, hơn nữa phát ra đủ loại sức mạnh không biết.
Ở cạnh Hạo Vũ Thiên Tôn, Thần Mộng Thiên Tôn lắc đầu nói:
Không phải Thần khí nhưng là hơn cả Thần khí... Nó vốn quả thật chỉ là một kiện Thiên Tôn Linh bảo, phải nói là Thiên Tôn Linh bảo đỉnh cao, vấn đề xuất hiện ở vết máu trên thân kiếm.
Vết máu!?
Hạo Vũ Thiên Tôn ngẩn ra:
Nguyên bản rỉ sét này thoạt nhìn giống như là sắt thường dính màu mà không lau để lại, hiện tại nghe ý tứ của Thần Mộng Thiên Tôn, quả thật như thế.
Tuy nhiên... vết máu có thể khiến Thiên Tôn Linh bảo rỉ sét, sẽ là máu tươi của người nào?
Thiên Tôn Linh bảo đã là Thiên Tôn luyện chế, cao thủ cấp Thiên Tôn nếu dùng hết toàn lực có thể phá hủy. Nhưng chỉ vẻn vẹn vài giọt máu tươi vẩy lên liền khiến cho Thiên Tôn Linh bảo rỉ sét, đây là khái niệm gì?
Thần Mộng Thiên Tôn đột nhiên thở dài một hơi sâu kín, nói:
Thần Mộng Thiên Tôn nói như vậy, Hạo Vũ Thiên Tôn lo lắng trùng trùng. Hắn biết rõ địa vị của mình hiện tại theo như rất nhiều người thấy là cao không thể với tới, nhưng là khi chân chính đối mặt với đại kiếp nạn, hắn chỉ là một đóa bọt sóng nhỏ trong cơn sóng to, có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Hạo Vũ Thiên Tôn yên lặng nói, đây là vì chính hắn cũng là vì Thần Vực.
Mà ở bên cạnh Hạo Vũ Thiên Tôn, trong mắt Ma Thủy Thiên Tôn lóe lên một tia sáng mờ mịt, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Trong sân đấu, sau Quân Bích Nguyệt, Thạch Quật pháp thể song tu cũng ra sân. Thạch Quật ở trận chiến này cũng thể hiện ra sức chiến đấu siêu phàm, khiến người ghé mắt.
Mà kế sau Thạch Quật lại xuất hiện một nhân vật yêu nghiệt. Người này không phải loài người, tục truyền là Yêu tộc Vương tử. Danh hiệu của hắn phi thường cuồng vọng, xưng Yêu Tôn, thân có huyết mạch Vương giả. Cùng hắn giao thủ cũng là truyền nhân Thiên Tôn, nhưng là bị hắn đánh cho vô cùng thê thảm, chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một bên. Thậm chí có thể nói là đang trêu đùa đối thủ, giống như mèo vờn chuột.
Lâm Minh chú ý tới thanh niên này:
Lâm Minh nghĩ trong lòng, ánh mắt tập trung trên người thanh niên Yêu tộc. Người tự xưng Yêu Tôn này, tuy rằng vô cùng cuồng vọng, nhưng là thực lực quả thật rất mạnh.
Thanh niên Yêu tộc khinh thường nói, một câu này khiến cho không ít thiên tài loài người trợn mắt nhìn.
Thanh niên Yêu tộc cười rộ điên cuồng, tiếng cười vô cùng vênh váo tự đắc. Mà rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi đối mặt với thanh niên Yêu tộc này không có tự tin gì. Bọn họ ngay cả truyền nhân Thiên Tôn thua ở trong tay thanh niên Yêu tộc đều đánh không lại.
Thanh niên Yêu tộc hét lớn một tiếng, thanh âm mang theo một luồng lực xuyên thấu kỳ dị, chấn cho lỗ tai run lên. Rất nhiều thiên tài không tự chủ được tránh ra, thanh niên Yêu tộc nghênh ngang đi tới vị trí của mình ngồi xuống. Tư thế đại mã kim đao, không ai bì nổi.
Lâm Minh không chú ý hắn quá nhiều, thu hồi ánh mắt. Lúc này, một trận cuối cùng của đấu vòng tròn vòng thứ nhất cũng là trận chiến đấu thứ 25 cũng bắt đầu.
Hai người ra sân thực lực chênh lệch không lớn, trong đó một người là Huyết Đồ xuất thân Thánh địa Giới Vương giới lớn, hắn gian nan chiến thắng đối thủ. Đến tận đây, Thánh địa Giới Vương giới lớn của Thần Vực 3000 giới, người thông qua vòng thứ nhất còn chiến thắng chỉ có một mình Huyết Đồ.
Ngoài ra, toàn quân bị diệt!
Vòng đấu thứ nhất, tuy là trận đấu nhẹ nhàng nhất nhưng là cũng có thể nhìn ra rất nhiều thứ.
Chỉ riêng bằng vào thực lực bày ra, người nhiều chuyện đã bắt đầu suy đoán top 10 của đệ nhất hội võ lần này, thậm chí mở đánh cuộc.
Mấy trăm triệu người ở đây đều là nhân vật đỉnh cao của Thần Vực, tài sản thế lực đều không thể tưởng tượng. Tùy tiện đánh cuộc chính là một khoản tiền lớn số lượng vô cùng lớn.
Ở khu tuyển thủ, có võ giả bàn luận.
Ồ? Phong Thần Thập Nhị Tử?
Đúng, 12 người, tương lai có thể Phong Thần!
Phong Thần là một cách nói mơ hồ, đại khái chính là tiềm lực to lớn, thành tựu tương lai không thể đo lường. Nhưng đến tột cùng có thể đạt tới cảnh giới gì lại rất khó nói.
Cách nói này tự nhiên đến từ Phong Thần Bảng của Thần Mộng Thiên Tôn.
Hiện giờ, đến vòng chung kết cuối cùng, có thể nói hai chữ Phong Thần bị nén ép đến 12 người, cũng chính là Phong Thần Thập Nhị Tử.
Phong Thần Thập Nhị Tử là những người nào?
Đầu tiên là ba nhân vật tương lai tất Phong Thần: Băng Mộng, Tiểu Ma Tiên, Hành Si. Băng Mộng thứ nhất, Tiểu Ma Tiên và Hành Si rất khó nói ai mạnh ai yếu. Nhưng nếu chỉ luận tiềm lực, Tiểu Ma Tiên chỉ sợ là có một không hai toàn trường.
Kế tiếp, Quân Bích Nguyệt, Yêu tộc Vương tử theo sát phái sau, đứng hàng thứ bốn thứ năm. Xếp hạng phía sau rất khó nói rõ, rất nhiều cách nói đều không đồng nhất. Lâm Minh, Long Nha, Bạch Nghiêu, Thạch Quật, Công Dương Đao, Hoa Huyễn... những người này tư liệu không đủ, không có biện pháp bình định thực lực.
Tin tức mấy người bàn luận cũng truyền vào trong tai Lâm Minh.
Lâm Minh mỉm cười:
Lâm Minh không cho rằng Long Nha yếu hơn Quân Bích Nguyệt. Rất nhiều người không biết thực lực của Long Nha, xếp hạng tự nhiên không chính xác. Nhưng là top 3, chỉ sợ thật sự là có khả năng. Hành Si mang đến cho người cảm giác đồng dạng sâu không lường được. Kỳ thật Hành Si đã không cần thực lực biểu hiện. Chỉ riêng danh tiếng truyền nhân Phổ Đà Sơn đủ khiến cho hắn đạt được sự kính sợ của vô số người.