Thấy mấy người Lâm Minh muốn đi, trong lòng người trung niên họ Chu gấp gáp, thốt lên.
Lâm Minh nhíu mày, lúc này rồi, hắn làm gì còn lòng dạ nán lại đây.
Đụng tới ánh mắt Lâm Minh, người trung niên họ Chu cứng lại, lời vốn đã chuẩn bị lại không dám nói ra. Hắn muốn hỏi Lâm Minh có thể mang theo bọn họ đi ra được không, nhưng nghĩ tới tốc độ của nhóm người bọn họ so sánh với Lâm Minh là chậm như sên, liền không còn sức mở miệng nữa.
Lâm Minh không chú ý tới suy nghĩ của người trung niên họ Chu kia, quay người bước đi.
Là Lam Thấm đoán được ý nghĩ của bọn họ, mỉm cười, trước khi đi lấy ra một chiếc thuyền nhỏ, nói:
Tặng cho các ngươi, sử dụng nó hẳn là đủ cho các ngươi an toàn rời phạm vi Nam Hải.
Đây là...
Người trung niên họ Chu nhìn chiếc thuyền nhỏ, trong lòng nhảy dựng, chưa kịp đoán đó là gì, chỉ thấy Lam Thấm tiện tay ném ra, chiếc thuyền nhỏ theo gió lớn ra, vài hơi thở sau, đã lớn thành một chiếc Linh chu dài tới mười mấy trượng!
Cảm thụ khí tức kinh người phát ra trên Linh chu, người trung niên họ Chu ngây người.
Linh chu có thể coi như một loại bảo khí, cũng có đẳng cấp, còn chiếc Linh chu trước mắt nếu hắn không đoán sai, là địa giai thượng phẩm!
Bảo khí địa giai thượng phẩm!
Nên biết, trên Thiên Diễn đại lục, võ giả Tiên Thiên xuất thân tông môn tam phẩm bình thường có một món bảo khí địa giai hạ phẩm đã là giỏi lắm rồi, địa giai trung phẩm là võ giả cấp thái thượng trưởng lão mới có.
Về phần địa giai thượng phẩm, cũng chỉ có nhân vật trọng yếu trong tông môn tứ phẩm mới có, ví dụ như Tử Huyễn thương của Lâm Minh lúc trước, dù là lấy ra trên yến hội Thiên Quang thượng nhân cũng đã làm người ta kinh diễm.
Linh chu địa giai thượng phẩm, tùy tiện tặng người?
Người trung niên họ Chu trợn mắt há mồm, chỉ riêng giá trị chiếc Linh chu này đã quý giá gấp mấy lần tổng số tài phù của tông môn tam phẩm chỗ hắn lúc trước!
Người trung niên họ Chu há to miệng, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Lam Thấm cười hì hì, nói:
Lam Thấm nói rồi, liền cùng đám người Lâm Minh bay đi về phía xa.
Để lại đám võ giả còn đang ngây ngẩn, nhất là những nam nhân trẻ tuổi, ánh mắt nhìn bóng người Lam Thấm nhanh chóng xa dần mà trở nên mê ly.
Những người này như thần tiên phái tới cứu bọn họ, nhất là nữ nhân áo lam kia, chẳng những thực lực xuất chúng, lòng dạ lương thiện, dung mạo cũng ần như hoàn mỹ, tựa như tiên tử trên thế gian, làm người ta tự cảm thấy xấu hổ.
Bay ra mấy chục dặm, Đoan Mộc Quần chân nguyên truyền âm hỏi.
Lâm Minh lắc đầu.
Hiện giờ điểm mạnh nhất của Lâm Minh là lực công kích của hắn, chỉ hơn chứ không kém cường giả Mệnh Vẫn tầng hai bình thường. Nhưng, nói chiến lực tổng hợp, hắn còn kém hơn một chút. Hiện giờ lực lượng của Lâm Minh cũng chỉ đánh chết cường giả Mệnh Vẫn tầng một, còn thực lực đám người Đoan Mộc Quần còn không theo kịp Mệnh Vẫn tầng một, đi tấn công Nam Hải Ma Vực trong thời gian ngắn là không hiện thực.
Đoan Mộc Quần hỏi vậy, Lâm Minh cũng mê man, nếu lúc Thần Hoàng đảo lánh nạn, cố ý che giấu địa điểm, sợ là khó có người biết. Thiên Diễn đại lục lớn như vậy, hắn phải tìm kiếm đám người Mục Thiên Vũ đúng là biển rộng tìm kim.
Lâm Minh lắc đầu, thở dài, hiện giờ hắn chỉ mong rằng lúc Mục Thiên Vũ rút lui có để lại ám chỉ cho mình trên Thần Hoàng đảo.
Dù sao lúc trước khi hắn đi, đã chính miệng hứa hẹn mười năm, lúc Mục Thiên Vũ đi sẽ không thể quên ước định này, hẳn là nàng sẽ để lại gợi ý gì, nhưng mà... Rốt cuộc là gì? Để ở chỗ nào?
Suốt đường im lặng, Lâm Minh cùng đoàn người Đoan Mộc Quần đi ngày đêm, đã không còn Truyền Tống trận, bọn họ chỉ có thể dựa vào Linh chu cùng bay đi.
Mấy ngày sau, cuối cùng bọn họ đến Thần Hoàng đảo.
Nhìn từ xa, Thần Hoàng đảo ngày xưa yên bình như thiên cung, hiện giờ bao phủ mây đen dày đặc.
Trên Thần Hoàng đảo, những lầu các hoa lệ đã bị phá hủy quá nửa, những mảng lớn cây cối bị đốt cháy, thân núi sụp đổ, mặt đất nứt nẻ, nói rõ nơi này từng xảy ra đại chiến thảm thiết.
Lâm Minh từ xa mười dặm nhìn Thần Hoàng đảo, đứng giữa trời nhìn cảnh tượng này, trong ánh mắt hiện ra ảm đạm.
Vốn khi chiến tranh vừa bùng nổ, Mục Phượng Tiên cho là liên hợp nhiều tông môn sẽ có thể chống lại Nam Hải Ma Vực. Nhưng đến hành trình Ma Thần đế cung sau này, mới chợt phát hiện trải qua ngàn năm nghỉ ngơi, thế lực của Nam Hải Ma Vực vượt xa dự tính trước kia.
Nhưng vì mục tiêu ban đầu của Huyễn Vô Cực chính là Ma Thần đế cung, cho nên chiến tranh Nam Hải chỉ đánh cho ra dáng, giả vờ thế lực ngang nhau, cứ mãi giằng co.
Đến sau Ma Thần đế cung thuận lợi dùng phương thức huyết tế mở ra, Huyễn Vô Cực liền không cần ngụy trang nữa, nhanh chóng san bằng liên minh thời chiến!
Thần Hoàng đảo đúng là có chiến hữu, nhưng Nam Hải Ma Vực sao không có chiến hữu, bất kể Mặc Giao tộc hay những chủng tộc kỳ dị dưới đáy biển sâu, đều phải mạnh mẽ hơn bảy tông Ngũ Hành Vực nhiều lắm!
Hơn nữa, hành trình Ma Thần đế cung, tuy rằng Huyễn Vô Cực vì Lâm Minh tính kế mà mất đi Phạm Thiên Long Căn, nhưng vẫn bị Huyễn Vô Cực lấy được thánh thú Cự Côn!
Thực lực bản thân mạnh mẽ, lại có Cự Côn hỗ trợ, có thể nói Thần Hoàng đảo so sánh với Nam Hải Ma Vực là kém quá xa! Xuất hiện kết quả thảm bại, chẳng có gì lạ!
Nhưng mà... Trong lòng hiểu là một chuyện, tận mắt thấy là chuyện khác, lúc này dù Lâm Minh kiên cường, cũng buồn bã đau lòng, hắn đang lo lắng an nguy của Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên.
Tần Hạnh Hiên còn dễ nói, thân phận của nàng làm tới thị nữ Thần Hoàng đảo, hẳn là sẽ không bị nhắm trọng điểm, trốn thoát cũng không khó.
Nhưng Mục Thiên Vũ thì khác, nàng là thánh nữ Thần Hoàng đảo, nhất định sẽ bị nhắm trọng điểm, nàng có thể chạy thoát khỏi trận hạo kiếp này không?
Lâm Minh im lặng không nói gì, còn mấy người Đoan Mộc Quần rất sáng suốt không lên tiếng. Bọn họ đều đoán được cố nhân trên Thần Hoàng đảo rất quan trọng với Lâm Minh, bọn họ lần đầu mới thấy được Lâm Minh có biểu tình như vậy.
Ngay lúc này, bỗng nghe có tiếng rít sắc bén từ xa vang tới, nhìn ra xa, thấy được trong mấy đen có mấy cái chấm đen nhỏ. Đó là một tiểu đội võ giả Ma tộc, đạp bảy tám thú cưỡi giống như dơi, bay về phía Thần Hoàng đảo.
Những người này cầm chiến mâu, còn trên mấy con dơi có trói mấy nữ nhân trẻ tuổi, nhìn bộ dáng rõ ràng là thiếu nữ tập võ ở xung quanh Nam Hải, bị cướp về dùng làm lô đỉnh thải bổ.
Hai con đường thông thường nhất của ma đạo, sát đạo cùng dâm đo, võ giả ma đạo ở Huyết Sát Nguyên đều lấy sát đạo làm căn bản, còn Nam Hải Ma Vực lại chủ yếu theo dâm đo. Năm đó U Minh đại đế chính là vì tu luyện ma công, cần một nữ nhân có thể chất đặc thù, kết quả bắt cóc con gái một vị cường giả cấp đế, cuối cùng dẫn tới tru ma đại chiến!
Mà Nam Hải Ma Vực lại chinh phục Nam Thiên Vực, trên trình độ lớn là vì tài nguyên lô đỉnh phong phú hơn.
Nhìn những võ giả này công khai làm ra chuyện bắt cướp lô đỉnh, Lam Thấm đầy vẻ chán ghét, là nữ giới, tự nhiên nàng vô cùng thống hận chuyện này.
Đoan Mộc Quần kinh ngạc hỏi, hắn cảm giác được khí tức ma đạo trên những người đó, nhưng quỷ dị là đối phương lại tu luyện chân nguyên, có chút chẳng giống thứ gì.
Lâm Minh lắc đầu nói:
Võ giả Nam Hải Ma Vực con cháu đời sau của Cự Ma tộc mà U Minh đại đế dẫn tới từ mấy ngàn năm trước, ít nhiều mang huyết thống Cự Ma tộc. Tuy rằng công pháp của bọn họ là công pháp ma đạo, nhưng sáng lập ra hệ thống thích hợp cho loài người tu luyện.
Đoan Mộc Quần hỏi.
Trong mắt Lâm Minh xẹt qua một tia sáng lạnh băng, giữa bầu trời âm trầm, một tia sáng này lóa lên như tia chớp.
Từ sau khi lĩnh ngộ Sát Thần lực trường, Lâm Minh chỉ cần vô ý sẽ phát tán ra khí thế khủng bố, dù là Đoan Mộc Quần nhìn thấy cũng phải thầm kinh hãi.
Đoan Mộc Quần nói, hắn nghĩ Lâm Minh chỉ là hả giận, theo hắn thấy Thần Hoàng đảo này rõ ràng là thành một căn cứ của Nam Hải Ma Vực, còn không biết trong căn cứ có người nào. Bốn người bọn họ mà ra tay tùy tiện là không sáng suốt, hơn nữa giết những tiểu lâu la này cũng không có nhiều ý nghĩa.
Nhưng Đoan Mộc Quần còn chưa nói xong, Lâm Minh đã xông ra ngoài, Phong Thần thấy Lâm Minh lao ra, cũng không nói hai lời xông ra. Theo Phong Thần thấy, mặc dù Lâm Minh đang nổi giận, nhưng làm chuyện gì cũng có lý do, chỉ cần theo hắn là được rồi.
Thấy cảnh này, Đoan Mộc Quần cười khổ, cũng lười chạy theo. Vừa rồi hắn liếc qua tu vi những võ giả ma đạo Nhân tộc này, cao nhất cũng chỉ có một tên Tiên Thiên kỳ mà thôi, có lẽ là hạng nhân vật thám báo của Nam Hải Ma Vực, chỉ sợ bọn họ còn chưa đi qua, Lâm Minh đã dẹp xong rồi.
Võ giả dẫn đầu tiểu đội Ma tộc cười càn rỡ, mấy tiểu lâu la khác cũng rất thoải mái.
Lão đại ngài ăn thịt, cũng đừng quên chừa canh cho chúng ta, hai thiếu phụ kia đưa cho các huynh đệ hưởng thụ đi!
Đương nhiên rồi!
Võ giả dẫn đầu khí phách nói.
Mấy nữ nhân kia nghe những lời này, liên tưởng tới nửa đời sau tăm tối, mỗi người đều lộ ra vẻ đau khổ tuyệt vọng.