Tây Môn Long cười chua chát:
Một đời uy danh của lão phu đã hoàn toàn tiêu tan bởi tay cô nương, nhưng lão phu thật tâm khâm phục cô nương, kể từ nay lão phu sẽ từ bỏ lòng tranh thắng trong giới võ lâm, tìm nơi thanh vắng ẩn dật hưởng già, không màng đến việc giang hồ nữa!
Ðó là một biện pháp thông minh nhất... Mâu Nam Huê đâu?
Tây Môn Long thở dài khoác tay:
Những nghe tiếng dạ ran, hai gã đại hán khinh trang lập tức hiện ra từ sau một ngôi mộ to, trong sự kềm chế của họ chính là Mâu Nam Huê.
Mâu Nam Huê trong sự kềm giữ của hai người, kéo lê đi hệt như một xác chết, hiển nhiên y đã bị điểm huyệt.
Tây Môn Long nghiêm lạnh như một tượng đá, chìa tay cản hai đại hán lại, nhẹ vỗ vào sau lưng Mâu Nam Huê một cái, sau đó lui về chỗ cũ.
Mâu Nam Huê rướn người duỗi tay, thoáng đưa mắt nhìn quanh, đoạn liền chạy về phía Mâu Nam Huê, khích động nói:
Hai mắt đảo tròn, nói tiếp:
Mạnh Niệm Từ lòng vô vàn cảm khái khẽ thở dài:
Mâu Nam Huê sửng sốt:
Ðồng thời liếc mắt nhìn Văn Vô Cửu đang đứng cạnh.
Văn Vô Cửu mặt che khăn xanh, chỉ trông thấy được thân hình yểu diệu của nàng, mặt Mâu Nam Huê lập tức tối sầm.
Mạnh Niệm Từ vội nói:
Chàng tưởng Mâu Nam Huê ắt sẽ ngỏ lời cảm tạ, nào ngờ Mâu Nam Huê toàn thân khẽ rúng động, khẽ buông tiếng hừ, thoáng hằn học nói:
Mạnh Niệm Từ hết sức ngượng ngùng lẫn thắc mắc nói:
Ngu huynh đã ngẫu nhiên gặp...
Hừ, gặp nhau đã bao lâu rồi? Quan hệ rất sâu phải không?
Mạnh Niệm Từ hết sức lấy làm lạ và khó xử, Mâu Nam Huê chẳng những không cảm tạ Văn Vô Cửu, trái lại còn hỏi này hỏi nọ với giọng điệu gay gắt, thật là thiếu lễ độ đối với Văn Vô Cửu.
Ngay khi chàng đang bẽ bàng khó xử, may thay Tây Môn Long đã cất tiếng nói:
Văn Vô Cửu cười nhẹ, quay sang Mạnh Niệm Từ nói:
Mạnh Niệm Từ ngập ngừng chưa kịp lên tiếng, Mâu Nam Huê đã xẳng giọng nói:
Văn Vô Cửu điềm nhiên mĩm cười, quay sang Tây Môn Long nói:
Tây Môn Long sốt ruột nói:
Văn Vô Cửu cười:
Tây Môn Long toàn thân run lẩy bẩy, mặt mày xám ngắt, ấp úng nói:
Thuốc giải này lạ quá... lạ quá...
Thuốc hay là phải đắng rồi... Chẳng còn cách nào hơn, nếu tôn giá thấy thuốc này không tốt thì xin hãy đi nhờ danh y nào đó bổ thuốc khác cho!
Tây Môn Long thở dài:
Văn Vô Cửu nghiêm chỉnh:
Tây Môn Long gật đầu lia lịa:
Văn Vô Cửu lại trầm giọng nói:
Tây Môn Long giật mình:
Xin cô nương cho biết!
Một là về mặt ăn uống, tôn giá chỉ có thể ăn cơm không uống nước lã, kiêng cử mặn ngọt, hai là trong vòng ba năm không được gần nữ sắc...
Tây Môn Long lặng thinh.
Văn Vô Cửu cười nói tiếp:
Tây Môn Long ấp úng nói:
Nếu phạm vào đều thứ hai thì sao?
Hừ, nếu trong vòng ba năm mà tôn giá phá sắc giới, nội trong ba ngày sẽ chết vì huyết khô khí cạn, nếu không tin thì hãy cứ mà thử!
Tây Môn Long cắn chặt răng, sau cùng vòng tay nói:
Ðoạn quay người, sải bước bỏ đi. Bọn thuộc hâ Thiết Tâm Sơn Trang không một người dám hó hé, vội theo sau chủ nhân bỏ di.
Văn Vô Cửu buông tiếng cười khảy, như nói một mình:
Ðoạn dùng truyền âm nhập mật nói với Mạnh Niệm Từ:
Mạnh Niệm Từ giật mình, nhưng chẳng chút lưỡng lực quay sang Mâu Nam Huê nói:
Mâu Nam Huê đanh mặt:
Mạnh Niệm Từ ấp úng:
Mâu Nam Huê thở hắt ra một hơi dài nói:
Mạnh Niệm Từ giật mình:
Mâu Nam Huê bỗng kéo áo Mạnh Niệm Từ nói:
Mạnh Niệm Từ vẻ mặt nặng nề lắc đầu:
Mâu Nam Huê trừng mắt:
Khuyên tiểu đệ gì kia?
Hiền đệ tốt hơn nên trở về nhà, đừng lang bạt trên chốn giang hồ nữa!
Mâu Nam Huê cười khúc khích:
Mạnh Niệm Từ xua tay lia lịa:
Mâu Nam Huê nước mắt chảy dài, giậm chân la lớn:
Mạnh Niệm Từ bùi ngùi:
Buông tiếng thở dài thậm thượt khó khăn, nói tiếp:
Mâu Nam Huê hai mắt trợn trừng, lắp bắp:
Mạnh Niệm Từ lắc đầu:
Chàng không sao nói ra được lời dã hứa với Văn Vô Cửu, ngập ngừng một hồi mới nói tiếp:
Mâu Nam Huê mắt đảo tròn, nước mắt lã chã, bỗng nắm áo Mạnh Niệm Từ gào lên:
Không được, tiểu đệ đã phải trải qua biết bao vất vả mới tìm gặp được đại ca, bây giờ... không thể nào chia tay với đại ca một cách lẩn thẩn vậy được, trừ phi đại ca tuyệt giao với tiểu đệ!
Ơ... ơ...
Mạnh Niệm Từ đang khó xử, bỗng nghe Văn Vô Cửu truyền âm nhập mật nói:
Mạnh Niệm Từ đành cắn răng nói:
Mâu Nam Huê gào to:
Mạnh Niệm Từ lúng búng:
Mâu Nam Huê sững người, nén nước mắt, hậm hực lườm Văn Vô Cửu bỗng buông tiếng cười vang!
Ðoạn liền quay người chạy đi, không quay đầu nhìn lại nữa.
Mạnh Niệm Từ lòng đau như cắt, dợm bước toan đuổi theo, há miệng toan nói, song đó chẳng qua chỉ là động tác, lập tức dừng lại ngay.
Văn Vô Cửu lách người đến gần, nhoẻn cười nói:
Mạnh Niệm Từ lòng vô vàn trĩu nặng, nhẹ gật đầu, cùng Văn Vô Cửu phóng đi.
Gần canh ba thì hai người đã có mặt tại Xuất Tụ Ðộng phía sau Ráng Vân Sơn. Xuất Tụ Ðộng nằm dưới một khe núi, bởi quanh năm sương mù giăng bủa, lại thêm cây cối um tùm, hết sức khuất kín khó tìm, nếu không có Văn Vô Cửu đi trước dẫn đường, tuyệt đối không thể nào tìm được!
Văn Vô Cửu dừng bước, ngoảnh lại nhìn Mạnh Niệm Từ nói:
Mạnh Niệm Từ gật đầu:
Ðảo quanh mắt, thoáng ngẫm nghĩ, nói tiếp:
Văn Vô Cửu nhẹ gật đầu:
Mặc dù biết rõ nơi đây rất hiếm người đặt chân đến, nhưng công tử cũng phải hết sức thận trọng.
Vâng!
Mạnh Niệm Từ dứt lời lập tức vận tụ công lực, cất bước bỏ đi... nhưng vừa đi được hai bước, bỗng quay lại khẽ nói:
Văn Vô Cửu nhếch môi cười:
Mạnh Niệm Từ đỏ mặt, không nói gì nữa, quay người bỏ đi.
Phạm vi khe núi không rộng lắm và cũng chẳng có nơi nào hiểm trở khó đi, khắp nơi lởm chởm đá núi và rải rác những lùm cây bừa bộn. Nhưng bởi mây mù dày đặc, việc lục soát cũng hết sức vất vả. Ði được chừng hơn ba mươi trượng, Mạnh Niệm Từ bỗng chững bước ngẩn người...
Ðó chẳng phải chàng đã phát giác đều gì đáng chú ý, mà là chàng vừa nghe một chuỗi tiếng cú kêu rất khác lạ. Chàng không sao phân biệt được đó là tiếng chim hay tiếng người, nhưng lại khiến chàng linh cảm có điều gì chẳng lành sắp xảy đến.
Chàng đứng lặng hồi lâu, nhưng không còn nghe tiếng động gì khác nữa. Thế là chàng lại tiếp tục tiến bước, đến khi sắp lục soát xong khe núi, bỗng lại nghe vang lên hai tiếng sói gầm.
Trong núi rừng có sói là điều rất bình thường, nhưng hai tiếng sói gầm đó lại khiến chàng linh cảùm đã xảy ra sự cố bất thường.
Chẳng có phát hiện gì trong khe núi, thậm chí không một dấu chân người, chứng tỏ nơi đây là một vùng hoang vu không người lai vãng.
Chỉ có điều khả nghi là tiếng cú kêu và tiếng sói gầm.
Mạnh Niệm Từ thoáng cảm thấy bồn chồn, lập tức phi thân trở về chỗ chia tay với Văn Vô Cửu, thấy nàng đang đứng dựa vào một tảng đá to, ra chiều rất an nhàn, lập tức nghe lòng nhẹ đi phần nào.
Văn Vô Cửu đã cởi bỏ khăn che mặt, thấy chàng quay về liền tươi cười nói:
Mạnh Niệm Từ lắc đầu:
Văn Vô Cửu thản nhiên cười:
Ðoạn liền cất bước. Mạnh Niệm Từ lòng nóng như thiêu đốt, vội theo sau ngay.
Xuất Tụ Ðộng quả là danh phù kỳ thực, chỉ thấy sương mây từ trong động cuồn cuộn bay ra, đủ thấy trong động hẳn hết sức ẩm ướt.
Mạnh Niệm Từ bỗng chạnh lòng thầm nhủ:
Sơn động ấy sâu chừng hơn ba trượng, đường hang khúc khuỷu, nơi tận cùng là một thạch thất thiên nhiên.
Trong thạch thất không có một vật bày trí, thậm chí cỏ khô cũng chẳng có, chỉ mỗi một lão bà mặc chiếc áo xanh rộng thềnh đang ngồi xếp bằng trên phiến đá phẳng sạch.
Mạnh Niệm Từ tột cùng xúc động, chỉ thấy lão bà đầu nhẳn bóng, một khuôn khăn lụa che hết cả gương mặt.
Bước chân của hai người hiển nhiên đã khiến lão bà giật mình, chỉ thấy toàn thân bà run rẩy, hét to:
Ðồng thời lẹ làng rút ra một ngọn trủy thủ dí vào tim mình, hét to tiếp:
Mạnh Niệm Từ thất thanh nói:
Lão bà sửng sốt:
Mạnh Niệm Từ thở dài bùi ngùi:
Lão nhân gia phải chăng chính là Ðộc Mục lão ni ở Ðãi Nguyệt Am dưới Khởi Vân Phong trên Vu Sơn?
Không sai, lão nhân đúng là chỉ có một con mắt!
Ngọn trủy thủ trong tay vẫn đặt trên ngực.
Mạnh Niệm Từ vội nói:
Lão bà giật mình lắp lắp:
Mạnh Niệm Từ rơi nước mắt:
Vãn bối là Mạnh Niệm Từ!
Chính là công tử ư?
Giọng nói của lão bà đầy khích động, nghẹn ngào nói tiếp:
Mạnh Niệm Từ cũng nghẹn ngào nói:
Lão bà run người, bật khóc nói:
Mạnh Niệm Từ tiếp lời:
Bao điều thắc mắc chôn tận đáy lòng, nhất thời tuôn ra như nước chảy.
Lão bà lắc đầu thở dài:
Ngừng chốc lát, nói tiếp:
Mạnh Niệm Từ thở hắt ra:
Lão bà người khẽ run rẩy nói:
Tử Kim Tinh Châu do Võ Hoàng để lại, đã được lệnh đường giao cho lão thân bí mật mang đi, định chờ khi nào công tử thoát khỏi lưới rập, an tâm luyện Thiên Cương Chân Kinh...
Tinh Châu ấy ở trên mình lão nhân gia ư?
Lão bà lắc đầu:
Trong khi nói đã từ trong tay áo lấy ra một cái gói vải trắng đã ố vàng, thận trọng mở ra, trong lớp sáp dày quả thấy có một hoàn thuốc màu đỏ tía.
Mạnh Niệm Từ chau mày nói:
Lão bà thoáng ngạc nhiên:
Mạnh Niệm Từ đón lấy hoàn thuốc, chau mày nói:
Ðoạn trao trả hoàn thuốc cho lão bà.
Lão bà xua tay lia lịa nói:
Mạnh Niệm Từ khẳng khái:
Lão bà thoáng run người:
Mạnh Niệm Từ thoáng do dự:
Trong khi nói đã bỏ hoàn thuốc vào trong lòng.
Lão bà có vẻ bồn chồn nói:
Mạnh Niệm Từ cười cười:
Sao lại phải gấp gáp thế này?
Thuốc này kỵ nhất là hơi ẩm, một khi lớp sáp bọc ngoài đã vở mà không uống ngay, bị mất mùi là kể như vô dụng.
Mạnh Niệm Từ lại cười:
Mắt đảo tròn bỗng lái sang chuyện khác:
Lão bà nghẹn ngào:
Ðó còn phải hỏi nữa? Vì việc của chủ mẫu và công tử, lão thân dù dấn thân vào lửa đỏ, muôn thác cũng chẳng từ nan.
Nhưng tiền bối đã thiếu sót một điều, vãn bối không phải là Mạnh Niệm Từ thì sao?
Lão bà kinh hãi:
Không chờ Mạnh Niệm Từ lên tiếng, lại lắc đầu cười nói:
Tuyệt đối không thể lầm được, người đưa tin đó chẳng thể lầm lẫn được!
Tiền bối đã nhờ ai đưa tin cho vãn bối?
Cửu U lệnh chủ!
Mạnh Niệm Từ kinh ngạc:
Lão bà gật đầu, Văn Vô Cửu tự nãy giờ lặng thinh, giờ mới lên tiếng nói:
Mạnh Niệm Từ ra chiều băn khoăn, đảo quanh mắt rồi lại cười nói:
Lão bà thở dài đau xót:
Lại buông tiếng thở dài thê lương nói tiếp:
Mạnh Niệm Từ tiếp lời:
Lão bà lại thở dài:
Mạnh Niệm Từ khẽ thở dài:
Ánh mắt nhìn thẳng vào khăn che mặt đối phương, nói tiếp:
Lão bà ấp úng:
Mạnh Niệm Từ bỗng gằn giọng:
Văn Vô Cửu cũng buông tiếng cười khảy, đột nhiên tranh trước nắm giữ cổ tay lão bà quát:
Lão bà đau đến run lẩy bẩy, gắn gượng nói:
Mạnh Niệm Từ quát to:
Văn Vô Cửu lạnh lùng quát:
Vung tay phóng chưởng, vỗ thẳng vào ngực lão bà.
Mạnh Niệm Từ vội hét to:
Song đã nghe "bình" một tiếng, lão bà đã trúng chưởng ngay ngực, há miệng phun ra một vòi máu tươi, người nhủ ra ngã xuống.
Mạnh Niệm Từ vội bước tới, chỉ thấy lão bà đã hồn lìa khỏi xác rồi.
Nhất thời chàng sầm mặt lặng thinh, ánh mắt đầy vẻ trách móc nhìn thẳng vào mặt Văn Vô Cửu.
Văn Vô Cửu khẽ thở dài nói:
Mạnh Niệm Từ thở dài:
Văn Vô Cửu buồn bã:
Mạnh Niệm Từ lại hỏi:
Văn Vô Cửu quả quyết:
Mạnh Niệm Từ sửng sốt:
Bèn đến gần kéo khăn che mặt của lão bà xuống, quả đúng là một lão bà một mắt; nhưng có thể nhận ra đó là mặt nạ.
Mạnh Niệm Từ lại giở bỏ mặt nạ, bất giác sửng sờ.
Thì ra sau chiếc mặt nạ là gương mặt một thiếu nữ trẻ đẹp, tuởi chưa đầy hai mươi, đầu trọc là đội lên một lớp da giả, bên dưới là mái tóc dài óng mượt.
Mạnh Niệm Từ chau mày hồi lâu, nhất thời chưa thể khẳng định được thiếu nữ phải chăng là người của Phiêu Hương Sơn Trang.
Văn Vô Cửu khẽ thở dài nói:
Mạnh Niệm Từ nghiêm mặt:
Ðồng thời, trong lòng chàng còn có một điều hoài nghi khác nữa. Ðó là lúc ở dưới Lý Phụ Phong, chàng đã có gặp Cửu U lệnh chủ, vì sao ông ấy lại không đích thân cho chàng biết việc này, mà lại phải nhắn gởi qua Văn Vô Cửu, một thiếu nữ chàng không hề quen biết?
Văn Vô Cửu trịnh trọng nói:
Mạnh Niệm Từ cũng không khỏi đâm ra hoài nghi, chàng nhớ lại lúc mình lục soát trong khe núi, đã nghe tiếng cú kêu và tiếng sói gầm. Ðó phải chăng chính là ám hiệu liên lạc của Phiêu Hương Sơn Trang sao?
Do đó, nhất thời chàng không khỏi băng khoăn nghĩ ngợi. Một hồi lâu, chàng mới ngẩng lên nói ;
Cửu U lệnh chủ đã nhờ cô nương đưa tin cho tại hạ, hẳn là việc Lý Ảo có mặt tại đây không phải là giả rồi!
Lẽ dĩ nhiên!
Vậy thì Lý Ảo đâu? Chả lẽ bà ấy đã bị mưu hại rồi sao?
Mạnh Niệm Từ nói xong, lập tức định đi tìm kiếm thi thể ở xung quanh.
Văn Vô Cửu xua tay ngăn lại nói:
Mạnh Niệm Từ cả kinh:
Văn Vô Cửu gật đầu:
Mắt chằm chặp nhìn vào mặt Mạnh Niệm Từ, nói tiếp:
Mạnh Niệm Từ nghiến răng:
Văn Vô Cửu nhoẻn cười:
Mạnh Niệm Từ đỏ mặt:
Văn Vô Cửu cười:
Mạnh Niệm Từ tức tối:
Văn Vô Cửu đanh mặt:
Mạnh Niệm Từ nghiến răng:
Văn Vô Cửu đồng tình:
Mạnh Niệm Từ nhớ lại chuyện cũ, như vỡ lẽ nói:
Văn Vô Cửu mĩm cười:
Mạnh Niệm Từ khích động:
Văn Vô Cửu chau mày:
Mạnh Niệm Từ vội hỏi:
Ðiều gì?
Với sự thông minh tài trí của y, việc bảo vệ sự an toàn cho Lý Ảo và Tử Kim Tinh Châu có lẽ không thành vấn đề, không đến đỗi bị kẻ khác cướp mất.
Mạnh Niệm Từ chau mày:
Ðiều tại hạ nóng lòng là bao giờ mới tìm được y thị?
Cũng dễ thôi, chỉ e kẻ nóng lòng trái lại là y thị, bởi mục đích của y thị là công tử, tất nhiên y thị sẽ tìm thời cơ thích hợp và thỏa đáng nhất để gặp công tử.
Mạnh Niệm Từ gật đầu:
Lời đã thốt ra khỏi miệng, chàng mới thấy mình lỡ lời, bởi nói như vậy chẳng khác nào thừa nhận Chương Ðài Phụng quả đúng là đã đem lòng thương yêu mình, nhất thời bất giác đỏ bừng mặt, hết sức ngượng ngùng.
Văn Vô Cửu tủm tỉm cười:
Tiểu nữ còn một điều nữa cần nhắc nhở công tử trước!
Cô nương nói đi!
Sở trường của Chương Ðài Phụng là tâm cơ sấu sắc, nhạy bén linh lợi, nếu công tử còn nhớ sự việc đã xảy ra lúc ở ngoại thành Kiếm Các, có lẽ phải hiểu rõ con người của y thị thế nào rồi!
Mạnh Niệm Từ gật đầu:
Vâng! Lúc bấy giờ tại hạ hoàn toàn rơi vào gian kế của y thị, chẳng chút hoài nghi chính y thị đã ngấm ngầm quấy nhiễu.
Ðó là bởi nha đầu ấy quá là lợi hại, dù sự thật thế nào, y thị đều có thể khéo léo che đây, mai này không chừng công tử vẫn còn sẽ sa vào bẫy rập đấy!
Mạnh Niệm Từ nghiến răng:
Văn Vô Cửu lắc đầu:
Chưa chắc đâu, với tài năng của Chương Ðài Phụng, chỉ cần vài lời nhẹ nhàng là đủ điên đảo càn khôn, đối phó với y thị chỉ có mỗi một cách mới thu được hiệu quả!
Cách gì?
Văn Vô Cửu âm trầm:
Mạnh Niệm Từ giật mình:
Văn Vô Cửu nghiêm giọng:
Mạnh Niệm Từ chau mày:
Văn Vô Cửu cười:
Mạnh Niệm Từ lặng thinh gật đầu, ý kiến của Văn Vô Cửu, chàng đã tán thành đến tám phần.
Chàng chậm rãi đứng lên, cười áo não nói:
Chàng như nói một mình, lại như hỏi đối phương.
Văn Vô Cửu cười tiếp lời:
Hiện tại việc cấp thiết nhất của công tử hẳn vẫn là tìm kiếm Lý Ảo và Tử Kim Tinh Châu phải không?
Lẽ tất nhiên!
Văn Vô Cửu trầm ngâm:
Mạnh Niệm Từ chau mày:
Văn Vô Cửu cười:
Mạnh Niệm Từ thoáng ngẫm nghĩ:
Văn Vô Cửu kinh ngạc:
Mạnh Niệm Từ thở dài:
Do bởi lòng hối hận sâu nặng đối với Ninh trưởng lão, chàng bất giác cũng nẩy sinh mối thương hại sâu sắc đối với Ninh Tiểu Phụng, ước gì tức khắc gặp được nàng ngay.