Từ Viễn giật mình kinh hãi, vội lớntiếng gọi:
Chương Ðài Phụng cắn chặt răng, không nói một lời.
Từ Viễn cúi xuống xem xét, chỉ thấy mặt nàng tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.
Y bàng hoàng như vừa sẩy chân xuống vực thẳm muôn trùng, bởi nếu Chương Ðài Phụng có mệnh hệ gì thì tính mạng lão cũng kết thúc.
Ngay khi ấy, bỗng nghe y phục bạt gió phần phật, hai bóng người phóng đến nhanh như chớp, lao bổ và Chương Ðài Phụng.
Từ Viễn lại giật mình kinh hãi, lập tức hai tay vung lên toan động thủ, song y dừng lại ngay, thì ra đó là hai thiếu nữ võ phục xanh, chưa phóng đến nơi đã hơ hải kêu lên:
Từ Viễn vô cùng kinh ngạc, bất giác chững tại chỗ.
Hai thiếu nữ khinh trang thấy Chương Ðài Phụng không lên tiếng, lập tức cùng ra tay, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng.
Lát sau, Chương Ðài Phụng hồi tỉnh, nàng chơm chớp mắt, chầm chậm quét nhìn hai thiếu nữ khinh trang cùng Từ Viễn, chẳng chút lộ vẻ ngạc nhiên, gượng cười nói:
Hai thiếu nữ đồng thanh đáp:
Thì ra hai thiếu nữ ấy chính là Kim Yến và Ngân Yến, thị tỳ tâm phúc của Chương Ðài Phụng.
Chương Ðài Phụng thở dài:
Kim Yến mặt nhan nhó:
Chương Ðài Phụng cười gượng:
Ðoạn toan gắn gượng đứng lên, Kim Ngân Nhị Yến vội đồng thanh nói:
Chương Ðài Phụng quét mắt nhìn hai nàng, gượng cười nói:
Trong khi nói đã lảo đảo đứng lên? Kim Ngân Nhị Yến không dám nói nhiều lời, đành mỗi người một bên dìu Chương Ðài Phụng đi vào sơn cốc.
Từ Viễn cũng yên tâm phần nào, đi theo sau được vài bước, bỗng nói:
Chương Ðài Phụng gật đầu:
Khẽ buông tiếng thở dài, nói tiếp:
Từ Viễn lập tức tung mình phóng vào trong sơn cốc.
Sơn cốc này tuy không rộng nhưng hết sức hoang vắng, dưới đáy cốc có một dãy hang rộng so le không đồng đều, nhưng hết sức kín đáo và khô ráo.
Từ Viễn chọn lấy một sơn động trước rồi quay ra đón Chương Ðài Phụng.
Chương Ðài Phụng sau khi được hai tiểu tỳ xoa bóp, tinh thần đã khá hơn rất nhiều, dưới sự dìu đỡ nhanh chóng đi vào sơn động.
Kim Ngân Nhị Yến đều ra chiều lo âu, đỡ Chương Ðài Phụng ngồi xuống, mắt ngấn lệ nói:
Chương Ðài Phụng cười áo não:
Từ Viễn không nén được, xen lời:
Chương Ðài Phụng lắc đầu:
Từ Viễn sửng sốt:
Chương Ðài Phụng cười áo não:
Thoáng dừng, cười khanh khách nói tiếp:
Từ Viễn như chợt tỉnh trong mơ reo lên:
Ðoạn lại chau chặt mày, có vẻ rầu rỉ nói tiếp:
Chương Ðài Phụng mĩm cười ung dung:
Hai mắt đảo tròn, chậm rãi nói tiếp:
Từ Viễn vội nói:
Chương Ðài Phụng xua tay ngăn lại, quay lại Kim Ngân Nhị Yến nói:
Kim Ngân Nhị Yến vội nói:
Quân Lộ Dao đã được ta phái đến Phục Hổ Sơn Trường Thanh Lãnh...
Kim Yến tiếp lời:
Thoáng tính toán, nói tiếp:
Chương Ðài Phụng lắc đầu:
Kim Yến thắc mắc:
Sao vậy? Nếu không đón ông ta đến đây thì làm sao chữa thương cho tiểu thư?
Ngươi chỉ cần nói với ông ta là ta đã thọ thương bởi "Diễm Ðộc Thần Công", bảo ông ta chế thuốc mang về được rồi!
Vậy tiểu tỳ xin lên đường ngay!
Chương Ðài Phụng xua tay:
Khoan đã!
Tiểu thư còn gì dạy bảo nữa?
Ngoài ra còn dặn Quân Lộ Dao tức tốc đến ngay Thiết Tâm Sơn Trang!
Từ Viễn xen lời:
Chương Ðài Phụng gật đầu:
Tây Môn Long tuy ngoài cứng trong mềm, song võ công trác dị, là người hiện nay ta đang cần thu nạp, độc thương của lão đã sắp phát tác, nếu Quân Lộ Dao không đích thân đến thì chẳng tài nào cứu được lão ta!
Nhưng sau khi cứu thì sao?
Bảo Quân Lộ Dao đưa Tây Môn Long đến Phục Hổ Sơn, sau đó chờ chỉ thị tiếp theo của ta!
Tiểu tỳ nhớ rồi, tiểu thư còn dặn bảo gì khác nũa chăng?
Chương Ðài Phụng nhẹ lắc đầu:
Kim Yến vòng tay thi lễ:
Ðoạn quay người, giở khinh công phóng đi ra khỏi cốc nhanh khôn tả.
Chương Ðài Phụng buông tiếng thở dài, lại nói:
Ngân Yến vội đáp:
Tiểu tỳ có đây!
Ngươi hãy truyền xuất Thanh Phụng Lệnh, thông tri tất cả cựu thuộc của Phiêu Hương Sơn Trang, phàm người nào còn muốn theo ta, bảo họ đến ngay Trường Thanh Lãnh trong Phục Hổ Sơn hội họp.
Ngân Yến mừng rỡ reo:
Chương Ðài Phụng gật đầu:
Khi truyền xuất Thanh Phụng Lệnh cần chú ý đến hai điều. Thứ nhất phải nghiêm giữ bí mật, không được để người ngoài cuộc hay biết. Thứ hai là Trường Thanh Lãnh Phục Hổ Sơn cũng phải tuyệt đối giữ cơ mật, không được để bất kỳ ai hay biết.
Xin tiểu thư an tâm, tiểu tỳ nhất định sẽ không nhục mệnh!
Vậy thì ngươi cũng có thể đi được rồi!
Thưa vâng!
Ngân Yến đi được vài bước, bỗng dừng chân quay lại nói:
Chương Ðài Phụng ngẫm nghĩ:
Ngân Yến thoáng ngẫm nghĩ:
Chương Ðài Phụng tủm tỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
Ngân Yến cũng liền giỡ khinh công phóng đi. Thế là trong sơn động chỉ còn lại Chương Ðài Phụng và Từ Viễn.
Chương Ðài Phụng nhìn sang Từ Viễn hỏi:
Từ Viễn vội đáp:
Chương Ðài Phụng hài lòng nhắm mắt lại:
Buông tiếng thở dài não nuột, lại lẩm bẩm một mình:
Từ Viễn chau chặt mày, dè dặt nói:
Chương Ðài Phụng vui vẻ:
Từ Viễn xua tay:
Trong lòng y có nhiều nỗi lo âu, sợ Kim Yến không kịp trở về, lại sợ thuốc mang về không chữa được độc thương cho Chương Ðài Phụng, cũng sợ thương thế của Chương Ðài Phụng đột phát... Nhưng điều khiến y thật sự lo sợ vẫn là có người theo dõi đột kích.
Chương Ðài Phụng thì lại thản nhiên cười:
Khẽ buông tiếng thở dài, nói tiếp:
Thực tế quả đúng như vậy, đành rằng Từ Viễn là đường chủ Tổng Tuần Ðường của Thần Phong Môn, nhưng một mình cô thế, song quyền nan địch tứ thủ, hơn nữa lại còn phải bảo vệ cho Chương Ðài Phụng trong lúc thọ thương, nếu quả có người công kích thì kết quả cũng như nhau thôi.
Thế là Từ Viễn bèn ngồi xếp bằng xuống đất, nhắm mắt điều tức.