Huyết Tâm mệt mỏi móc túi ra mấy lọ thuốc, Lệnh Xuân với Thiên Thiên cầm lên mà ngạc nhiên nhìn cô rồi bảo:
Huyết Tâm trả lời:
Ghê không?
Phương Tuấn đưa ngón tay cái lên như dành lời khen cho cô, rồi ngồi xuống ghế rồi nói:
Hạ Phong mới nhăn mặt bất lực, bèn nói:
Nguyệt Diệp mới thắc mắc hỏi:
Phương Tuấn đáp:
Huyết Tâm mới chống tay lên bàn mà thở dài nói:
Nguyệt Diệp ngạc nhiên rồi lo lắng nói:
Huyết Tâm mới nhớ ra vật nhọn của hung thủ cầm, cô suy nghĩ có thể là các hung khí ở phòng bếp hoặc phòng ngủ, cô lên tiếng bảo:
Phương Tuấn mỉm cười, tay đặt vào vai cô mà nói:
Nói chung bắt gọn luôn.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, mọi người giải tán ai làm việc nấy, Lệnh Xuân thì bị đuổi về không thương tiếc.
Tối đó không có gì mới.
...
Qua 2 ngày hôm sau, trong buổi chiều đẹp trời, Huyết Tâm đang ngủ thì bị Quân Tử lôi đầu dậy, cô với gương mặt ngơ ngơ ngáo ngáo đi xuống, người dựa vào tường gần cầu thang mà bảo:
Quân Tử đang ăn bánh, nhìn thấy cô nên mới đáp lại:
Nguyệt Diệp mới ra ngoài vui vẻ, đi tới khoác tay cô mà bảo:
Cùng nhau bắt tội phạm.
Huyết Tâm gãi đầu rồi đáp:
Nguyệt Diệp nói:
Huyết Tâm mới bảo:
Nguyệt Diệp chẹp miệng thở dài bảo:
Đi thôi, mọi người đang đợi.
...
Khi tới nhà nạn nhân, Huyết Tâm đi tới bấm chuông, cô ta chạy ra mở cổng, ngạc nhiên mà nhìn cô, hỏi:
Huyết Tâm mới thực sự trở về bản tính của cô, lạnh lùng và sắc bén, không giả vờ nhẹ nhàng nữa, mệt lắm.
Cô mới lạnh giọng nói:
Tại tôi muốn tâm sự mỏng với cô.
Tử Hương cô ta nghe giọng cô thấy biết mình chạm một người không dạng vừa.
Cô ta mỉm cười mới vào, Huyết Tâm cười lạnh nháy mắt ra hiệu cho mọi người.
Như cũ, cô ta mời Huyết Tâm uống nước, cô biết trong ly nước này có gì trong đó, cô không uống nhưng cô vẫn cầm, cô đứng dậy đi quanh nhà, nói là đi quanh nhà lần cuối, làm cô ta nhíu mày khó chịu và có chút lo sợ.
Cô tới phòng bếp kéo từng hộc tủ ra, có một hộc tủ không mở ra được, cô mới hỏi:
Tử Hương vội vàng đi tới, có hành động ôm sát vào người cô mà đáp:
Thôi, chúng ta tới lại phòng khách nói chuyện.
Cô biết tay cô ta đã cầm sẵn con dao rồi, chỉ cần cô đi một bước thì sẽ bị đâm.
Bởi vậy mới ôm sát vào người cô.
Bên ngoài, Phương Tuấn quan sát bằng ống nhòm thấy có chút nguy hiểm nhưng thấy vẻ mặt khá bình thản của cô nên có chút yên tâm.
Trở lại bên trong, cô mới khó chịu nói:
Cô vừa nói vừa cầm chặt tay cô ta làm cho cô ta vô cùng hốt hoảng, vùng vẫy để thoát.
Tử Hương mới sợ hãi nói:
Huyết Tâm lắc đầu trả lời:
Tử Hương nghe xong liền vùng vẫy liên hồi, nhưng cô khá cứng tay, nắm mạnh nắm chặt làm cô ta phải làm rơi con dao xuống đất.
Nguy đấy.
Cô nói xong thì cố ý thả tay cô ta, thấy cơ hội trốn thoát thì cô ta cầm con dao lên rồi chạy đi, mới tới khỏi cửa thì mọi người đã có mặt ở đó mà chặn cửa, cô ta chém loạn xạ, không may chém trúng Phương Tuấn.
Huyết Tâm thấy vậy liền chạy tới đạp vào người cô ta rồi lo lắng hỏi, Tử Hương thấy đường cùng nên cười lớn:
Tôi giết ông ta vì tôi muốn lấy đi tất cả của ông ta.
Cô ta vội vàng lục tủ lấy bảo hiểm ra mà nói tiếp:
Hahaha.
Lệnh Xuân đẩy kính cận lên mà nói:
Cô ta bị còng tay, cô ta không chịu đi nên vùng vẫy nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của Huyết Tâm nhìn trúng vào mà im miệng, vì dám đụng người cô đang muốn bảo vệ.
Cô ta im lặng theo cảnh sát mà về đồn lấy lời khai.
Sau khi kết thúc thì mọi người về nhà, Phương Tuấn được Huyết Tâm dẫn về phòng băng bó vết thương: