Thiếu niên hỏi:
Văn sĩ trung niên đáp:
Thật ra có một chút khoa trương, bất qua ta đã cho người thử qua, mang tới một yêu văn bình thường và hai thần thông cổ văn tới thử hắn, phát hiện ra quả hắn có chân tài thực học, có thể phân biệt dễ dàng, hơn nữa còn biết cả hai thần thông cổ văn kia nữa.
Những tu sĩ hiểu biết thần thông cổ văn khác đều là Trưởng lão trong các môn phái lớn, được người bảo vệ chặt chẽ, động tới là phát động nhiều người, rất dễ làm bại lộ chuyện của chúng ta. Chỉ có hắn thân phận không rõ, dù là rốt cục không về được, cũng sẽ không có người đứng ra vì hắn, cho nên ta mới đề cử hắn.
Thiếu niên gật gật đầu:
Văn sĩ trung niên nói:
Công tử yên tâm, chuyện này tuyệt đối kín như áo trời, nhất định sẽ không xảy ra sơ hở.
Đúng rồi, gia chủ Hoàng gia Hoàng Hiểu Đông chờ chúng ta ở phía trước đã lâu. Nghe nói người này tới đây là do Hoàng gia an bày, hắn thích đi thăm dò khắp nơi, có mối quan hệ này hẳn là không thành vấn đề.
Công tử kia gật gật đầu:
Văn sĩ trung niên gật gật đầu:
Không ngờ trong hai người này, công tử là đầu lĩnh, văn sĩ trung niên là thủ hạ. Bọn họ đi vào quảng trường, từ xa đã thấy gia chủ Hoàng gia Hoàng Hiểu Đông tiến tới nghênh đón, quỳ xuống hành lễ với văn sĩ trung niên:
Văn sĩ trung niên nói:
Hoàng Hiểu Đông nói:
Hắn đã đáp ứng, tôn nhi chỉ nói phát hiện một di tích của Yêu tộc, trong đó có bia đá ghi thần thông cổ văn, trước nay chưa có tiền bối nào phát hiện. Hắn nghe vậy đáp ứng ngay tức khắc, sẽ tham gia hành động.
Bất quá...
Văn sĩ trung niên hỏi:
Hoàng Hiểu Đông nói:
Văn sĩ trung niên cau mày nói:
ở quảng trường phía trước có chừng mấy ngàn người đang tụ tập, dọc hai bên bày hai dãy bàn tiệc. Mỗi bàn như vậy có thể ngồi bốn người, có bốn món ăn, một bình rượu lâu năm.
Lúc này có một bàn có người ăn no đứng lên rời khỏi, lập tức có người tới thu dọn, sau đó lại có bốn người khác tới ngồi xuống, thức ăn được mang lên, lại bắt đầu đánh chén.
Bọn họ vừa ăn vừa thảo luận gì đó, ai nấy trong tay đều cầm tranh, bàn vẽ, da yêu thú, trên đó dường như có yêu văn. Bọn họ vừa ăn uống vừa thảo luận, cũng có rất nhiều người trà trộn vào ăn uống là chính, miệng chỉ ba hoa nói hươu nói vượn mà thôi.
Thiếu niên thấy cảnh tượng này kinh ngạc sững sờ, một lúc sau hỏi:
Hải Kính nhìn qua Hoàng Hiểu Đông, Hoàng Hiểu Đông vội nói:
Dường như thiếu niên kia đang lắng tai nghe vài người nào đó thảo luận, sau đó mới nói:
Hoàng Hiểu Đông nói:
Hội nghị nghiên cứu thảo luận như vậy có khi mười ngày tổ chức một lần, có khi nửa tháng một lần. Hơn nữa mỗi ba tháng lại tổ chức một tiểu hội, kéo dài ba ngày, mỗi năm một đại hội, kéo dài bảy ngày. Cứ ba năm liên tục như vậy, lần nào cũng có hàng ngàn hàng vạn người kéo tới đây ăn uống miễn phí. Phải rồi, thật ra có rất nhiều người cũng không vì bữa ăn nho nhỏ này mà tới, mà vì thích xem náo nhiệt. Hiện tại hội nghị nghiên cứu thảo luận của Nhã Cư giới chúng ta đã vượt qua Nam Hồ giới, trở thành điểm du ngoạn mới nhất.
Bên ngoài quảng trường chỉ bày tiệc cho người bình thường qua lại, toàn là phàm nhân tới ăn, bất cứ ai cũng có thể tới được. Trong đại điện kia mới là nơi dành cho đám học giả có chân tài thực học.
Chỉ cần có trong tay thần thông cổ văn, tới đây có thể bán lấy tiền, mười vạn trăm vạn linh thạch cũng không phải quá xa vời, thậm chí có người còn đổi được pháp bảo. Nghe nói vô số tu sĩ Ngoại Vực đổ xô về đây trao đổi yêu văn, thậm chí còn có Yêu tộc tới đây bán yêu văn mà mình biết.
Thiếu niên lại hỏi:
Hoàng Hiểu Đông nói:
Tất cả đều do hắn định đoạt, đầu tiên chỗ chúng ta có ba mươi học sĩ đứng ra tiến hành giám định, những yêu văn mà bọn họ không thể giám định mới đưa cho hắn xem.
Sau khi hắn xem xong sẽ trả tiền, nếu như liếc qua cảm thấy hài lòng, trả về cho ba trăm linh thạch. Nếu hắn mua lấy yêu văn ấy, tối thiểu sẽ trả ba ngàn linh thạch, có khi tới trăm vạn linh thạch. Trong ba năm qua, chưa từng nghe ai nói hắn trả giá bất công.
Thiếu niên lắc đầu:
Thần thông cổ văn chân chính đều nằm trong tay Quang Thần tông, cho dù hắn có thâu tóm tất cả yêu văn có trong dân gian, nhưng không có huyết thống Yêu tộc cũng không thể sử dụng. E rằng rốt cục người này phải uổng phí tâm cơ...
Ngươi cầm thứ này đưa cho hắn, sau khi hắn xem xong sẽ đích thân tới kiếm chúng ta.
Chúng ta sẽ không vào, trong đó náo nhiệt quá, ta không thích.
Dứt lời, thiếu niên đưa cho Hoàng Hiểu Đông một trang giấy rập, sau đó cùng Hải Kính đi vào phòng khách chờ đợi. Hoàng Hiểu Đông mang trang giấy rập kia tiến vào đại điện.
Trong đại điện cũng bày đầy bàn tiệc, thức ăn và rượu trong này ngon hơn bên ngoài rất nhiều, lại chia làm hai điện nội ngoại. Dư Tắc Thành ở trong nội điện, mà người có thể tiến vào nội điện hoàn toàn không quan tâm tới thức ăn và rượu, bọn họ nếu không phải hạng người mua danh chuốc tiếng cũng là hạng học giả điên cuồng nghiên cứu, tất cả mọi người ở nội điện cùng nhau thảo luận.
Dư Tắc Thành chỉ khẽ mỉm cười, lần hội nghị nghiên cứu thảo luận này căn bản không vì nghiên cứu thảo luận gì cả, mà là tiệc mừng, mừng mình ngộ được lực Thiên Đạo. Dư Tắc Thành nhìn hàng ngàn hàng vạn người ở đây vì một quyết định của mình kẻ thì được lợi, người thì cao hứng, trong lòng hắn cũng cảm thấy thầm kiêu ngạo.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Trong lòng Dư Tắc Thành đã nổi lên ý muốn rút lui, đã tới lúc mình rời khỏi nơi này, đi nơi khác ở. Trong ba năm qua mình đã đi gần như khắp cả Nội Vực, thứ gì nên mua cũng đã mua, nên cướp cũng đã cướp. Trong thế giới Bàn cổ chất đống vô số đặc sản, có thể nói hàng ngàn loại, cần gì có nấy.
Yêu văn này mình đã vơ vét tới cực hạn, trong dân gian không còn lại yêu văn gì nữa, những gì có mình là lấy hết, phải chăng mình nên tìm nơi khác?
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang đắm chìm trong suy nghĩ miên man. Hoàng Hiểu Đông bất chợt tiến vào, đưa trang giấy rập kia cho Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành đón lấy xem chỉ thấy trên đó có bốn văn tự yêu văn, một chính ba phụ. Hai chủ tự mang hàm nghĩa Thiên Đạo là vây khốn, khống chế, một phụ tự có nghĩa là nguy hiểm, kinh khủng, còn hai phụ tự khác Dư Tắc Thành chưa từng thấy qua.
Chuyện rập khuôn yêu văn lên giấy như vậy thật ra không đơn giản chút nào, không phải chỉ nhìn theo đó rập khuôn ra là được, mà cần phải tiêu hao thần thức mới có thể rập khuôn giống một cách hoàn hảo được. Xem bốn thần thông cổ văn này dễ dàng rập lên trên giấy như vậy, có thể thấy người làm được chuyện này không hề đơn giản.
Dư Tắc Thành nhìn kỹ hai phụ tự kia, tay khẽ động, khởi động Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, lập tức hai thần thông cổ văn này dung nhập vào trong thần niệm.
Chỉ trong thoáng chốc Dư Tắc Thành gật gật đầu, còn nói rằng hai thần thông cổ văn này hoàn toàn là loại mới, mỗi yêu văn như vậy đều biểu thị vắn tắt cho một loại trận pháp. Đây là đại biểu cho hai trận pháp, hơn nữa dường như hai trận pháp có thể dung hợp lại sử dụng cùng nhau, chúng là điểm trung tâm nền tảng của một đại trận vô thượng.
Dư Tắc Thành thầm cảm ứng, phát hiện ra Hoàng Hiểu Đông kia đang nhìn mình chăm chú, đang dò xét phản ứng của mình. Hắn bèn nhanh chóng giả ra bộ dạng của một học giả hết sức si mê thần thông cổ văn, đột nhiên được bảo vật, vô cùng cao hứng không thể kềm chế được.