" Phụp "
Tiến lại gần người phụ nữ đang nằm bất tỉnh, đột nhiên con quỷ khuỵu gối xuống đất. Nó chống bàn tay gầy gò với những cái móng nhọn hoắt cào vào nền giếng. Đôi mắt nó trợn trừng lên đỏ au trông vô cùng đáng sợ, từ trên đỉnh đầu, những đường gân đen xì cứ thể nổi lên rần rần chạy dọc xuống hai ben gò má. Nó nghiến răng phát ra những âm thanh gai người:
" Kéccc......Két.....keéccccc "
Nó bắt đầu chảy dãi, móng tay nó cào xước cả nền gạch, hình như nó đang gặp phải vấn đề khiến bản thể gánh chịu đau đớn.
" Ngừ.....gừ.....ngừ.....ngừ...."
" Có...kẻ....nào...đó...đang.....phá...đám....ta..."
" Là...kẻ...nào.....Là...kẻ...nào...? "
Dứt lời, con quỷ tự dùng móng tay nhọn rạch một đường khá sâu ở lòng bàn tay còn lại. Tiếp tục dùng chính máu đang chảy ra từ vết cứa, nó xoa máu lên cả hai mắt, nhắm nghiền mắt lại khoảng chừng 3 giây, vừa gầm gừ, nó vừa từ từ mở mắt ra:
" Lão...già...khốn....kiếp.....Lại...là....lão....ta......Có...vẻ...như....ta...đã...quá...coi...thường...lão...rồi...Kẻ...biết được....bí...mật của....ấn...thuật....Thất...Sơn....Chắc...chắn...chỉ...là....người....xuất...thân...từ...đó....Lũ....Chính....Phái....chết....tiệt...."
" Không...được....nếu...càng...để....lâu....chỉ...e...rằng..." Nguyên Cốt " sẽ...bị...lão....làm...hư...hại......Khi....thằng...nhóc...đó...vẫn...chưa chết...ta...chưa...thể....cắt...bỏ...được...mối...liên...kết...giữa..nó...và...quỷ...nhi....Đành...phải...quay....về...đó...trước...vậy.....Ngừ....ngừ....ngừ..."
" Vù....ù...ù..."
Gió thổi khiến cành lá trên cây bưởi khẽ rung rinh, bên trong ngôi nhà, bóng đèn cũng đã dần sáng trở lại. Trên nền giếng lúc này chỉ còn người phụ nữ kia vẫn đang nằm bất tỉnh, còn con quỷ trong lốt đứa bé gái đã rời khỏi đó.
[......]
Cùng thời điểm tại nhà của Phú, thầy Hai dường như đã bày bố xong trận pháp. Trong khoảng sân lúc này khói nhang bay nghi ngút, đồ lễ, tiền vàng cũng đã được bày biện theo bốn hướng. Thầy Hai xõa mái tóc bạc phơ, ông ngồi xếp bằng trước viên gạch có ấn chú tà thuật. Lúc này, bốn góc của viên gạch đều đã được ghim xuống 4 cây trâm vàng, nối bốn cây trâm với nhau là sợi cước đỏ đan từ cây này sang cây kia, cứ như thế tạo thành một cái lồng nhỏ. Dùng một con dao được đúc từ bạc, thầy Hai đưa bàn tay trái vào chính giữa viên gạch, cứa một vết sâu trong lòng bàn tay, để mặc cho máu chảy rơi xuống mặt gạch.
( Đúng kiểu cùng núi có khác, hai bên toàn rạch tay ăn vạ 🙂)
Máu của thầy Hai vừa chạm mặt gạch, lập tức viên gạch xì ra khói đen, nền gạch như thể đang bị ăn mòn vậy. Tới khi viên gạch đã chuyển hoàn toàn sang màu đen, thầy Hai nắm tay lại không để máu tiếp tục chảy.
Một luồng không khí lạnh từ đâu xuất hiện trùm lấy toàn bộ khuôn viên ngôi nhà. Mặt sân cũng bắt đầu lạnh dần.
Thầy Hai thu tay, khẽ mở mắt nhìn vào viên gạch trước mặt, trên nền đen, ấn chú tà thuật đã hiện lên rõ mồn một, viên gạch vẫn đang tỏa ra một làn khói xám xịt. Những sợi cước khẽ rung rung như có ai đang chạm vào.
Thầy Hai nói:
[......]
Tại bệnh viện, 7h30 phút tối.....
Ông Khanh đáp:
Quân thở dài:
Ông Khanh khẽ cười rồi nhận hộp cơm từ phía Quân, vừa ăn, ông vừa hỏi:
Quân trả lời:
Ông Khanh tiếp:
Quân nói:
Ông Khanh đáp:
Thở dài, đặt hộp cơm ăn chưa hết sang bên cạnh, ông Khanh ôm đầu suy nghĩ. Trưa hôm nay, khi tới nhà gặp bố mẹ Dũng cũng như gia đình của Trinh, nhìn những người thân của 2 chiến sĩ công an đã hy sinh ngày hôm qua khóc đến cạn cả nước mắt, ông Khanh càng thêm dằn vặt. Hơn ai hết, ông Khanh thấy bản thân chính là người phải chịu trách nhiệm trong việc này.
Ông Khanh hỏi:
Quân đáp:
Ông Khanh đứng dậy nói:
Quân vâng dạ nhận lệnh, ông Khanh mở cửa bước vào, Yến vẫn đang ngồi bên cạnh giường bệnh. Phú vẫn thế, vẫn hôn mê chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Nghe tiếng mở cửa, Yến quay lại nhìn, thấy ông Khanh, Yến ấp úng:
Ông Khanh tiến tới gần chỗ Phú đang nằm rồi nói với Yến:
Yến trả lời:
Ánh mắt của Yến trong khoảnh khắc đó đã thay đổi, nó không giống lời nói của một cô gái nhút nhát, không biết tại sao Yến lại nói như vậy......Nhưng câu nói đó thoạt nghe, ông Khanh lại thấy rùng mình........