Nghe thấy giọng nói quá đỗi quen thuộc, cô Lài hướng mắt về phía cánh cửa, thấp thoáng bóng người đang đứng ở đó, tay nắm chặt kéo giữ 5 sợi cước, cô Lài mừng đến rơi nước mắt:
Ông Hai nói lớn:
Nhưng cô Lài không thể đứng lên được ngay trong lúc đó, quàng tay qua người cô Lài, Yến dồn sức dìu qua Lài về phía thầy Hai.
Con Quỷ vẫn đang cố vùng vẫy để thoát khỏi sự kìm hãm của thầy Hai, nó chấp nhận từ bỏ mục tiêu là Phú, bởi cánh tay của nó khi cố gắng xâm nhập trận pháp của thầy Hai cũng đã bị tổn thương khá nặng. Tuy nhiên, những tổn hại ấy chỉ ảnh hưởng đến thân xác của cô bé Tươi, còn về con quỷ, nó vẫn đang gào thét một cách điên cuồng.
" Ngéc.....Ngéc.....Ngéc.....Ngéc "
Toàn thân nó tỏa ra một làn khói đen cuộn mù quanh quanh cơ thể.....Trong làn khói đen ấy, giọng nó vang lên đầy giận dữ:
" Lão...già...khốn....kiếp......Hôm...nay....tạm....tha...cho....các...ngươi....vậy...."
Dứt lời, con quỷ quay đầu ra phía đằng sau, nó tự dùng miệng cắn xé một bên bả vai nơi có cây kim đang ghim vào cơ thể. Sau khi loại bỏ được một cây kim, nó dùng tay vừa được giải thoát tiếp tục xé từng mảng thịt ở bả vai còn lại cùng hai bắp chân. Cuối cùng, con quỷ dùng 2 tay nhổ phăng đi cây kim ghim vào gáy của nó. Sự việc diễn ra khiến thầy Hai cũng không kịp trở tay.
Mái tóc xõa phủ kín khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt trắng dã cùng với đó là nụ cười nhoẻn miệng đầy ghê rợn.
Nó nhìn về phía thầy Hai:
" Lão...già....lần...này....coi...như....ngươi...may...mắn...."
" Nhưng....lão....không....cứu....được....chúng....nó....cả...đời...đâu..."
" Đây...chính....là....số...mạng.....của....chúng..."
" Lẽ...ra....các...ngươi....không...nên.....tham...gia....vào....chuyện...này.."
" He...he...he.....He...he...he...."
" Ta....đi......đây...."
Nói xong, con quỷ quay đầu, nó lao người chạy thẳng về rèm cửa sau lưng...
" CHOANG "
Đó là cửa sổ hướng thẳng ra bên ngoài, tấm rèm bị hất tung lên, từng mảnh kính vỡ rơi loảng xoảng xuống sàn.
" Vù....vù...vù "
Gió từ bên ngoài lùa vào trong sau khi cửa sổ bị vỡ vụn, lúc này rèm cửa bị gió thổi phất phơ, chỉ còn lại một lỗ hổng lớn, con quỷ đã biến mất trong màn đêm vô tận.
Lúc này, bên ngoài cửa có thêm một người khác xuất hiện, người này tay cầm súng ngắn, trong tư thế chĩa sung vào trong phòng. Tận mắt nhìn thấy một cái bóng đen vừa lao thẳng vào kính cửa sổ ra ngoài, không ai khác, chính là thượng tá Khanh.
Chạy tới khung của sổ vừa vỡ vụn, nhìn xuống bên dưới, thượng tá Khanh nuốt nước bọt:
[.........]
2h sáng........Bệnh viện đa khoa quốc tế VR xôn xao về một vụ đại án. Mặc dù mọi thông tin đã được phía cảnh sát hạn chế tối thiểu mức độ rò rỉ nhưng bằng một cách nào đó, những lời suy đoán, cũng như căn cứ vào việc có người thấy trong đêm, lực lượng công an bí mật đưa những băng ca phủ khăn trắng lên xe cảnh sát rồi rời đi. Nếu không phải án mạng, chết người thì không có lý do nào lại xuất hiện nhiều cảnh sát trong khoảng thời gian mà gà vẫn chưa gáy như thế này được.
Bên cạnh đó, các tòa nhà của bệnh viện cũng đều bị phong tỏa, có lực lượng công an lập chốt ở từng khu vực, bệnh nhân được yêu cầu ở yên trong phòng, không được ra ngoài trong thời gian công an tiến hành làm việc.
Trong căn phòng nơi nữ công an bị gϊếŧ, lúc này, theo lệnh của ông Khanh, thi thể của nữ công an xấu số đã được đưa về trụ sở công an quận. Sau khi giám định bước đầu, phía pháp y đưa ra kết luận, thời điểm chết của nữ công an là từ 9h-9h30 tối, nguyên nhân cái chết là do bị bẻ gãy cổ, bên cạnh đó còn có những tổn thương như hai cánh tay đều bị bẻ gãy, xương bàn tay bị bóp nát.
Thượng tá Khanh đứng thất thần nhìn vào từng đồ vật bên trong căn phòng, đôi mắt hoang mang, chỉ trong 1 ngày, ông Khanh đã mất đi 2 thuộc cấp trong đội, 1 nam, 1 nữ........Và cả 2 cái chết đều có liên quan đến 1 đứa bé, con gái cô Tầm, người lúc này vẫn đang hôn mê sau tai nạn kinh hoàng. Nếu ở cái chết đầu tiên của Dũng, có thể đó chỉ là do tai nạn, nhưng rõ ràng, đó là một tai nạn bất bình thường. Hai người lớn 1 chết, 1 sống cũng như đã chết, nhưng đứa bé gái có mặt trong xe lại không bị tổn thương gì nhiều. Đến cái chết thứ 2 của nữ công an tên Trinh, trực tiếp xem xét nguyên nhân dẫn đến tử vong, nhìn thấy những tổn thương mà Trinh phải chịu đựng trước khi chết, ông Khanh không giấu nổi sự đau đớn. Còn đứa bé gái cho tới giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích.
Ôm đầu vừa đau đớn, vừa dằn vặt......Trong cuộc đời mấy chục năm trong ngành của mình, chưa bao giờ ông Khanh phải đối mặt với tình trạng này. Tâm trí rối bời, ông Khanh cứ như đang bị mất phương hướng.....Lúc đó, một thuộc cấp của ông Khanh đi vào, người này tên Tân, là một thành viên trong đội điều tra tổng hợp.
Tân nói:
Ông Khanh nuốt nước bọt, ngước nhìn Tân, ông hỏi:
Tân tiếp:
Ông Khanh run run bàn tay:
Tân ấp úng giải trình:
Ông Khanh nói:
Tân trả lời:
Ông Khanh thở hắt ra:
Tân thất thần:
Ông Khanh đứng bật dậy, lầm lì bước ra ngoài, ông Khanh nói: