Chỉ nghe thôi cũng đủ khiến cho Yến thấy thất thần, Yến hỏi tiếp:
Ông Hai lắc đầu:
Yến nói:
Thầy Hai nhìn Yến đáp:
Yến không nghĩ ra được người đó là ai, thầy Hai nói tiếp:
Yến chưa hiểu lắm về vấn đề cho dù chú Nghị có đến thì liệu chú Nghị sẽ đưa thầy Hai ra ngoài bằng cách nào khi mà bên ngoài công an đang canh chừng cẩn mật. Nhưng nhìn thầy Hai có vẻ rất tự tin, không một chút bối rối, lúc này đã là 3h30 phút sáng. Yến đứng ngồi không yên, thấp thỏm bởi cho tới giờ, thông tin về cô Lài cũng như Kim vẫn chưa có gì. Trên giường bệnh, Phú vẫn mê man mà không hề biết rằng chỉ mấy tiếng trước, Phú suýt chút nữa đã mất mạng. Nghĩ lại thôi cũng đủ khiến Yến lạnh buốt sống lưng.
Cùng thời điểm đó, ông Khanh phải quay lại quận để trình báo khẩn cấp với cấp trên vụ việc xảy ra trong bệnh viện. Đây là một tin chấn động đối với toàn bộ công an thành phố, và chỉ ngay ngày mai thôi, 10 người bị gϊếŧ trong bệnh viện hiện đại nhất thành phố sẽ khiến cả nước phải đặc biệt quan tâm. Vậy mà, đã qua mấy tiếng đồng hồ điều tra, một chút thông tin về kẻ sát nhân phía công an vẫn không nắm được. Ngoại trừ ông Khanh, nhưng làm sao ông Khanh có thể nói ra rằng: Hung thủ đã gϊếŧ chết 10 người, trong đó có 1 người là công an, 2 người là bảo vệ được đào tạo những kỹ năng bài bản chỉ là một đứa bé gái 13 tuổi với thân hình gầy gò, ốm yếu bởi không đủ ăn, không có nhà ở, phải lang thang đầu đường xó chợ.....Vậy mà đứa bé đó có thể bẻ gãy cổ 1 chiến sĩ công an, gϊếŧ chết 2 người đàn ông lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn làm nhiệm vụ bảo vệ......Để giải thích hợp lý nhất cho những gì đã xảy ra chỉ gói gọn trong câu: Vì đứa bé đó là Quỷ.
Nếu đem cái này trình báo cho cấp trên, liệu ngay đến người có trí tưởng tượng phong phú nhất cũng sẽ cầm lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay của họ để ném vào mặt ông Khanh. Một thượng tá công an với nhiều năm kinh nghiệm trong việc điều tra phá án, nhất là những vụ án gϊếŧ người.
Vừa bước vào phòng họp đột xuất, ông Khanh vừa nghĩ trong đầu:
" Ma quỷ ư....? Trong số 5 người ngồi đây, và cả bản thân mình nữa.....Ai sẽ tin điều này...? "
Chính vì vậy, trong báo cáo của mình, ông Khanh không đề cập đến những gì mà ông đã trao đổi với thầy Hai, cũng như những gì mà ông tận mắt nhìn thấy, tận mắt kiểm tra.........Dấu chân máu phía sau bệnh viện, bên dưới khu vực nhìn xuống từ cửa sổ tầng 5 được cho rằng đó là dấu vết tẩu thoát của hung thủ sau khi gây án. Ngoài ra, việc các camera có liên quan đến những khu vực xảy ra án mạng đều mất tín hiệu, cùng với đó là nguyên nhân khiến cho tên sát nhân ra tay gϊếŧ các nạn nhân là gì cũng chưa thể lý giải được. Kết luận ban đầu, hung thủ là một người có vấn đề về tâm lý, một kẻ gϊếŧ người hàng loạt, hắn đã lên kế hoạch rồi ẩn nấp trong bệnh viện từ trước đó, hắn biết giờ giấc nghỉ ngơi cũng như sinh hoạt của bảo vệ, bác sĩ, y tá.....Hắn chọn khu vực VIP tầng 5 là bởi vì nơi đó là nơi những người có nhiều tiền dưỡng bệnh. Một tên cực đoan, điên rồ, chính vì hắn nắm rõ mọi thứ trong bệnh viện nên việc hắn ra tay gϊếŧ hại nữ công an để thỏa mãn khát vọng điên rồ cũng như loại bỏ hiểm họa. Sau khi tên điên khùng ấy gϊếŧ chết công an thì đã bắt cóc và đem giấu cô bé đang hôn mê bất tỉnh ở một nơi nào đó. Còn là nơi nào thì tới thời điểm này, các tổ công tác đang ra sức tìm kiếm nhưng chưa phát hiện được gì. Không ngoại trừ khả năng, cô bé đã bị gϊếŧ, xác đã bị đem giấu hoặc thủ tiêu.
Đó là toàn bộ những suy đoán của những người có mặt trong căn phòng họp khẩn lúc 4h sáng. Ông Khanh ngồi nghe nhưng tâm trí của ông không đặt vào trong bất cứ lời nói nào của cấp trên. Bởi ông biết, cái thứ nhảy từ tầng 5 xuống đó chính là con bé mà giờ đây, người ta đều cho rằng nó bị bắt cóc hoặc đã bị gϊếŧ là hung thủ gϊếŧ người. Mọi thứ dường như là vô lý đến mức phi lý nếu như cứ cố tình lý giải nó theo logic của khoa học......Vậy nếu thử xếp tất cả những sự việc trên lại rồi phân tích bằng những luận điểm " tâm linh " mà ông già tên Hai đó đưa ra thì sao......?
Tất cả đều hợp lý....Nhưng thầy Hai nhất quyết không nói cho ông Khanh biết những gì mà thầy Hai biết. Bao nhiêu năm nay, đây có thể coi là cú lừa lớn nhất trong cuộc đời của thượng úy Khanh, khi mà ông hoang mang đến độ không biết phải bấu víu vào chứng cứ nào, bằng chứng nào để đưa ra kết luận sơ bộ về vụ án, tới mức ông hạ cái tôi, hạ cả cái quan điểm của ông xuống để chấp nhận tin rằng, đại án gϊếŧ người này là do quỷ gây ra.....Vậy mà, sau khi chia sẻ những thông tin của mình, thầy Hai chỉ đáp lại ông Khanh bằng những lời nói từ chối khéo léo, đạo mạo.
" Rầm "
Không nuốt trôi được cục tức, ông Khanh đập mạnh tay xuống bàn khiến cho những người còn lại đang sôi nổi đưa ra dự đoán phải giật mình.
Như bừng tỉnh bởi chính cái đập bàn của bản thân, ông Khanh vội xin lỗi:
Trưởng công an quận nói:
Đương nhiên với tính cách của ông Khanh, ông không muốn chấp nhận chỉ thị này. Nhưng lệnh vẫn là lệnh, thân làm một chiến sĩ công an, ông Khanh không được phép làm trái chỉ thị của cấp trên. Dù không muốn, nhưng ông Khanh đành chấp nhận. Nhưng ông cũng biết, nếu cứ đi theo lối suy nghĩ của tất cả những con người ở đây, thì mãi mãi họ sẽ không biết được kẻ sát nhân thực sự là ai. Chưa biết chừng, không còn đảm nhiệm trọng trách trong vụ án, ông Khanh sẽ rảnh tay thực hiện điều mà ông đang suy nghĩ trong đầu suốt buổi họp.
" Tất cả những chuyện này từ bắt đầu cho tới thời điểm hiện tại đều liên quan đến một người.......Ma quỷ ư...? Cho dù mày có là ma quỷ, tao cũng sẽ tóm được mày.....Đồ khốn..."
Đứng dậy, ông Khanh đáp lại lời cấp trên:
Trưởng công an quận gật đầu đáp:
Ông Khanh đứng dậy rời đi trong tiếng xì xầm của những người ở lại.........Nhưng, cuộc điều tra của riêng ông bây giờ mới thực sự bắt đầu.