Không biết từ khi nào, Hiểu Tinh Trần có thể đến gần mà Tiết Dương không hề phát giác động tĩnh, sơ xuất để y biết hắn ở nơi này làm gì... Tiết Dương không hỏi Hiểu Tinh Trần tại sao thoát được khỏi sảnh đường, vì hắn có dặn mấy gã canh cửa nhốt y đâu! Cái hắn ngạc nhiên, là linh lực của y từ lúc nào khôi phục được hai phần, đủ cản một kiếm vừa rồi của hắn. Còn có...y tìm đến được nơi này? Lẽ ra y nên đi cùng mấy gã gác cửa chứ không phải con tiểu hồ ly kia. Tiết Dương liếc nhìn vật nhỏ bày ra bộ dáng vô tội, trừng mắt. Nó làm sao thoát được cái động tối kia thế?
Hiểu Tinh Trần đứng trước mặt Tiết Dương, vừa hay cũng chắn trước người Tống Lam. Khi nãy gấp gáp, linh lực có hạn đã dùng hết. Y im lặng, hắn im lặng, cứ đối diện nhau thế thôi. Mãi đến khi tiểu hồ ly kêu khẽ, Hiểu Tinh Trần mới hỏi:
Tiết Dương hơi nâng mi mắt, song cũng lãnh đạm đáp:
Tay Hiểu Tinh Trần run run, khóe môi giật giật. Y hít sâu một hơi, để chính mình không mất khống chế, gằn giọng:
Tống Lam nhìn mấy dấu vết ám muội không thể che giấu trên cổ Hiểu Tinh Trần, đã chết lặng từ lâu. Nhìn y lúc này cùng hắn nhiều lời, nhìn y tận lực kìm nén cơn giận, nếu nói hai người là thù sâu oán nặng, hận đến thấu xương, một chút đáng tin cũng không có...
Nụ cười trên môi Tiết Dương chợt nở, cảm giác vừa lạnh lẽo xa cách, vừa cô quạnh khó nói:
Chỉ thấy mi tâm Hiểu Tinh Trần nhăn lại, dòng huyết lệ từ khóe mắt chảy dài. Y đời đời kiếp kiếp, chuyện dính đến hắn đều ngu ngốc đến cùng cực... Dẫu biết, lại chẳng có cách nào thoát khỏi... Giọng Hiểu Tinh Trần nghe thật nhẹ, cũng thật đau lòng...
Vẫn là một câu không thể nói hết, Tiết Dương đã ngắt lời. Hắn không thích nghe Hiểu Tinh Trần nhắc tên ai khác nữa... Hắn cũng biết giận, cũng biết ghen!
Hiểu Tinh Trần chẳng biết lúc này có nên cười không. Tiết Dương đâu có tư cách quản y xưng hô với người khác như thế nào. Là hắn thất hứa với y, sao ngược lại như y là kẻ sai vậy? Là y nhẫn nhịn hắn, sao cứ ngỡ hắn đang nhường y vậy? Là hắn sai, sao dường như mọi tội lỗi đều do y vậy? Y đồng ý nhiều chuyện vô lí như thế, y cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ rời đi nữa, nhưng hắn cứ nhất định ép từng người y quan tâm phải rơi vào tử cục, vạn kiếp bất luân hồi mới vừa lòng... Hắn nói, hắn thích y, hắn tâm duyệt y, hắn sợ mất y...nhưng chính hắn lại luôn khiến y muốn rời đi nhất...
Khóe môi Hiểu Tinh Trần nhẹ cong lên. Là lần đầu tiên y cười trước mặt hắn từ khi sự thật vỡ lở...
Tình cảm của hắn đem trao cho một kẻ mù, mắt mù tâm cũng mù... Nếu không, sao hắn phải đau đến mức này? Sao hắn phải trăm phương ngàn kế giữ y là của riêng mình? Sao hắn phải tìm hết mọi cách không để những người kia có cơ hội cướp y đi nữa...? Hắn từng nghĩ, nếu y không thích hắn, dù hắn có thế nào cũng không mở miệng nói một câu "yêu"... Vậy nhưng, hắn lại nói ra, hắn biết đau nhưng vẫn nói ra... Cái gọi là tình cảm thật khó giấu, dùng cách gì cũng không thể che đậy. Đến một thời điểm nhất định, cứ tự nhiên như thế thoát ra...
Vì yêu sinh ưu sầu, vì yêu sinh sợ hãi... Tiết Dương đến cùng cũng hiểu vì sao lại như thế... Chẳng qua tham luyến chút ôn nhu dịu dàng Hiểu Tinh Trần trao năm đó, lại khiến bản thân lún sâu xuống bùn lầy, cũng chưa từng có ý định vùng vẫy thoát ra. Từ đầu đã định là kiếp nạn, cũng là nghiệt duyên.
Oan trái hồng trần, thoát không khỏi... Hoa tuyết phiêu bồng, thế sự vô thường, vì ai mà tâm loạn...?
Tương tư ngày đêm vây kín, thiên sơn vạn thủy đổi rời, toàn bộ đều là vô nghĩa... Giấc mộng cuối cùng năm đó, chẳng qua muốn nhìn thấy y cười một chút, muốn níu áo y lại, để y không rời khỏi hắn nữa... Nhưng vốn chẳng thể thành. Mong hẹn đến kiếp sau, cũng thoát không khỏi cảnh oan gia...
Hốc mắt Tiết Dương hơi đỏ, nhưng Hiểu Tinh Trần nhìn không thấy... Hắn cười to, tiếng cười làm người ta ghê rợn, vang khắp xung quanh khiến chim chóc cũng sợ hãi vội vã bay mất. Từng tia máu dần xuất hiện... Tiết Dương dứt khoát vung tay, Sương Hoa chém xuống một đạo kiếm khí. Nhưng lần này, người bị thương lại là Hiểu Tinh Trần...
Vốn dĩ cưỡng ép sử dụng linh lực, bên trong đã có sẵn nội thương, lúc này Tiết Dương cũng không nhẹ tay, khiến Hiểu Tinh Trần kìm không được mà thổ huyết. Vết thương vừa đúng vị trí năm đó y đâm hắn...
Tống Lam xanh mặt, không thể thoát khỏi xích sắt, vội kêu:
Tiết Dương lúc này mới thanh tỉnh chốc lát, nhìn Sương Hoa đã nhuốm máu trên tay, hốt hoảng buông xuống. Hiểu Tinh Trần lảo đảo, dường như sắp ngã. Tiết Dương vội phong bế huyệt đạo xung quanh để máu ngừng chảy xuống. Hiểu Tinh Trần cười nhẹ, hỏi:
Tiết Dương không biết nói gì lúc này, chỉ lắc lắc đầu thật mạnh. Không phải...hắn là nhằm vào Tống Lam, nhưng Hiểu Tinh Trần cứ nhất định chắn phía trước. Song, chính hắn cũng tự giễu, hỏi:
Hiểu Tinh Trần không có nhiều khí lực, yếu ớt đáp lại:
Nhưng Tiết Dương tin sao? Hắn đương nhiên không tin. Vì trong mắt hắn, y luôn quan tâm Tống Lam hơn hắn nhiều, lo lắng cũng hơn hắn nhiều... Suy nghĩ tựa như trẻ con vậy.
Càng nói, giọng điệu Tiết Dương càng như muốn ép Hiểu Tinh Trần thừa nhận mối quan hệ hắn tự áp đặt kia. Y cũng mệt đến mức này rồi, hắn cứ muốn chọc y nổi giận mới vừa lòng.
Trong thoáng chốc, dường như toàn thân Tiết Dương đều cứng lại. Song liếc thấy khuôn mặt Tống Lam, tay hắn nắm chặt cổ tay y, nâng lên, gằn giọng hỏi:
Vết thương ở bụng đau nhói, sắc mặt Hiểu Tinh Trần trắng bệch. Tiểu hồ ly dường như sợ Tiết Dương, chỉ dám đứng xa xa kêu lên, rồi chạy đi mất.
Tiết Dương cường hôn Hiểu Tinh Trần, vừa hung hăng vừa tàn nhẫn, chẳng kiêng nể gì xung quanh. Tống Lam nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng tức giận đến nói chẳng nên lời. Mặc cho Hiểu Tinh Trần phản kháng, cắn hắn đến môi cũng rỉ máu, hắn vẫn chẳng buông tha. Tận khi y mê man ngất đi, vì vết thương lại tiếp tục rách ra, cũng vì thiếu dưỡng khí, mới mơ màng thấy hắn bế y lên. Còn nghe loáng thoáng Tống Lam mắng mấy câu.