Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Giờ phút này, ngay cả chuyện một trăm lạng bạc cũng bị Lý Dịch tạm thời ném ra sau đầu.
Làm ra chuyện mất mặt như thế, không thể trách người khác, chỉ có thể trách mình không quản được cái miệng phá của này.
Kiếp trước Lý Dịch cũng là một tên ăn hàng, có truy cầu rất lớn đối với ăn uống, tìm ăn tất cả các loại quà vặt, mà sau khi tới đây, mỹ thực cực độ thiếu thốn nếu so với hậu thế, thật vất vả gặp phải một loại bánh ngọt để hắn muốn ăn, tâm ăn hàng bắt đầu có chút khống chế không nổi.
Sau đó... Thì mất mặt...
Gặp được loại sự tình xấu hổ kiểu này, ánh mắt Lý Dịch ngượng ngùng liếc về phía bên kia, mà những cô gái kia sau khi trải qua chuyện này, chung quy vẫn thu hồi lòng hiếu kỳ từ trên người Lý Dịch, tiếp tục tụ hợp nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Dù sao hôm nay, trận tỷ thí thơ từ quy mô nhỏ này mới là việc các nàng coi trọng.
Bởi vì thắng bại hôm nay trực tiếp ảnh hướng đến các nàng có tư cách tham gia Trung Thu hội thơ sáng mai hay không, đối với Khánh An phủ có rất nhiều tài tử mà nói, đây là một loại thừa nhận thực lực và địa vị, tuy các nàng là nữ tử nhưng cũng muốn giành giật cùng những nam tử đó một hồi.
Một vị nữ tử hơi lớn tuổi nhìn hai Thi Xã đối diện, ngữ khí hơi có vẻ nghiêm túc lên tiếng.
Một thiếu nữ mặt trái xoan mở miệng.
Uyển Nhược Khanh cười một tiếng, nói:
Chuyện này có quan hệ gì với ta?
Tại sao không có quan hệ?
Thiếu nữ kia cười, tranh luận:
"Thước Kiều Tiên..."
Một của thiếu nữ tựa hồ để Uyển Nhược Khanh nhớ lại, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ tiếc nuối.
Nữ tử lớn tuổi nhìn thiếu nữ, lắc đầu nói:
Nếu bàn về thơ Thất Tịch, Tô Văn Thiên có lẽ không kịp nổi Phương Châu, nhưng Thất Tịch và Trung Thu có phong cách khác nhau, Phương Châu làm tốt về Thất Tịch, chưa hẳn có thể tạo ra bài thơ về trung thu hơn một bậc, hội thơ Trung Thu năm ngoái, hắn bại bởi Tô Văn Thiên đó.
Hì hì, sợ cái gì, chúng ta có Nhược Khanh tỷ tỷ đây mà!
Thiếu nữ kia xem thường nói:
Chúng nữ tử nghe vậy đều bất đắc dĩ cười cười, trình độ của bài thơ kia đã đủ lưu truyền thiên cổ, sao có thể nói nhặt được thì có thể nhặt chứ?
Lúc này, tựa hồ nhớ tới cái gì, thiếu nữ kia bỗng nhiên nói:
Thiếu nữ lời vừa nói thế, trong mắt Uyển Nhược Khanh bỗng nhiên hiện lên một tia sáng.
Nữ tử lớn tuổi lắc đầu, mở miệng:
Thước Kiều Tiên vừa ra lại không còn Thất Tịch từ nữa, Đệ Nhất Tài Tử từ trước đến nay am hiểu Thất Tịch từ nhất Khánh An phủ giận xé nát bài thờ mình làm ra, tuyên bố cả đời này không tiếp tục làm Thất Tịch từ nữa, sau đêm đó, không biết có bao nhiêu người đều đang tìm kiếm vị tài tử gọi là Lý Dịch kia, nhưng lại chưa bao giờ có người nhìn thấy.
Chẳng lẽ, bài ca kia thật sự do Trích Tiên trên trời làm ra?
Thiếu nữ chớp chớp hai mắt, thì thào ra.
Một nữ tử bên cạnh nhẹ nhàng gõ lên cái đầu nhỏ của nàng một cái, tức giận nói.
Nữ tử lớn tuổi tựa hồ nhớ tới cái gì, bỗng nhiên quay đầu hỏi Uyển Nhược Khanh.
Uyển Nhược Khanh lắc đầu, nói:
Nữ tử lớn tuổi gật đầu, nói:
Uyển Nhược Khanh cười cười, nói:
Lý Dịch đương nhiên không biết, một bài Thước Kiều Tiên để hắn lấy được tâm tư không biết bao nhiêu thiếu nữ, đã có không ít Fan nữ trên thế giới này, phụng hắn làm nhân sinh tri kỷ, sợ rằng chỉ cần hắn nói một câu thì sẽ có vô số thiếu nữ tự tiến cử giường chiếu, lấy thân báo đáp.
Ở thế giới này, không nên xem thường sức hấp dẫn của tài tử đối với nữ tử.
Những tài tử nổi danh không sai biệt lắm với các Oppa Hàn Quốc trong lòng các thiếu nữ hậu thế, mà Lý Dịch cũng thuộc về loại hot nhất, sức ảnh hưởng có thể nói to lớn.
Đương nhiên, Lý Dịch còn chưa biết những chuyện này, bởi vì nhầm lẫn, tâm tình hắn có chút không quá cao, nếu như không phải không nỡ một trăm lạng bạc, chỉ sợ đã sớm mang theo tiểu nha hoàn xám xịt rời đi.
Hai đời đều chưa từng mất mặt như thế, quá xấu hổ a!
Tiểu nha hoàn bên cạnh nhìn thấy tâm tình Lý Dịch có chút không tốt lắm, nhỏ giọng mềm mại nói.
Lý Dịch lắc đầu nói.
Mặt đều đã ném mất, cần một trăm lạng bạc tới tay dỗ dành một chút, cho nên dù xấu hổ khi nhìn thấy những cô gái kia, Lý Dịch vẫn không có ý định rời khỏi nơi này.
Lý Dịch có chút buồn bực ngẫm lại, đứng lên định tìm người nào đó hỏi một chút, thời điểm đi tới cửa, có hai bóng người từ bên ngoài đi vào.
Một nữ tử xinh đẹp đi ở phía trước, vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy một thư sinh trẻ tuổi đang hướng về bên này, cước bộ ngừng lại, biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt ngưng trệ, sau đó giận quát.
Một tiếng quát đè nén phẫn nộ có chút yêu kiều đột nhiên truyền ra từ trong miệng nàng.
Thiếu nữ sau lưng mười lăm mười sáu tuổi nữ tử cũng giật mình, không biết có chuyện gì mà tiểu thư tức giận như vậy...
Lý Dịch cũng sửng sốt.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô gái xa lạ trước mắt một chút, cảm thấy hơi nghi hoặc.
Nàng đang nói chuyện với mình?
Nhưng mình cũng không nhận ra nàng nha!
Nữ tử kia duỗi ra ngón tay ngọc nhỏ dài chỉ hắn, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nộ khí nói.
Lý Dịch thật có chút mộng.
Kẻ xấu xa gì?
Chúng ta quen biết sao sao?
Ý tứ của kẻ xấu xa... cũng giống như lưu manh và sắc lang ở hậu thế...
Lần thứ nhất gặp mặt đã mắng người, nữ nhân này không phải có bệnh thần kinh đó chứ!