–—
Trong lòng muốn biết chuyện Tần Bảo xảy ra trên núi, Tào Can hỏi:
Tần Bảo kể:
Tào Can chặn lại:
Tần Bảo lắc đầu:
Tào Can giật mình, chớp nhanh ánh mắt sắc bén như gươm, gật đầu:
Tần Bảo tiếp lời:
Tào Can nóng nảy:
Tần Bảo nói:
Tào Can nhíu mày:
Tần Bảo vô tâm không lưu ý đến cử chỉ bất thường của Tào Can, chàng đáp:
Tào Can phăng tới:
Diễm Diễm Thư là gì với lão Công Tôn Dã Tiên?
Diễm Diễm Thư là em gái của Công Tôn lão tiền bối đấy.
Rồi...
Tào Can lắp bắp:
Tần Bảo gật đầu:
Sắc mặt Tào Can tái ngắt, mồ hôi lạnh tháo ra ướt cả áo, khi biết được Tần Bảo lại có thêm ba mươi năm nội lực nữa.
Hắn than thầm: "Trời hại ta nữa rồi. Lần trước tại tửu quán, ta phục rượu tên tiểu quỷ này uống rượu say, ta bỏ kịch độc Đoạn Trường thảo trong bình trà, vô tình đã cứu gã khỏi chết vì gã uống quá nhiều bồi nguyên chân dương, giúp gã gia tăng hai mươi năm nội lực, lần này ta phỉnh lừa gã lên núi cho lão Công Tôn Dã Tiên giết gã, nào ngờ gã lại ăn ba quả đào tiên, đã không bị giết lại còn tăng thêm ba mươi năm nội lực. Trời... có lẽ mạng của hắn giống như mạng của lão Tào Tháo nhà Hán năm xưa.
Uất khí cuồn cuộn xung lên tràn ứ cổ họng Tào Can, phẫn hận cho sự bất thành. Hắn phẫn hận cho mình đã suy nghĩ nát óc mới tìm ra diệu kế hãm hại Tần Bảo, nhưng rốt lại không giết được kẻ tình thù lại còn giúp gã có thêm công lực khủng khiếp hơn xưa.
"Huỵch"
Uất khí dồn ép quá mạnh khiến cho Tào Can bỗng ngất xỉu đi ngã xuống đất.
Hắn nằm bất động...
Tần Bảo kinh hãi, không hiểu chuyện gì xảy ra cho Tào Can, nắm lấy vai lắc mạnh:
Gọi ba bốn lần vẫn chưa thấy Tào Can mở mắt, xem ra hắn đã hôn mê trầm trọng.
Tần Bảo lẩm bẩm:
Bây giờ ta hãy vận chân khí truyền sang cho sư huynh một ít là sẽ tỉnh lại ngay.
Tần Bảo đặt song chưởng lên hai đại huyệt Tào Can, vận chân khí truyền vào.
Dù ba quả đào chưa tựu thành thêm ba mươi năm nội lực, nhưng Tần Bảo đã có sẵn tám thành nên nguồn chân khí cuồn cuộn như sóng bể tràn sang cơ thể Tào Can.
Không bao lâu, Tào Can buông tiếng thở phào, mở hai mắt ra ngồi dậy.
Thu hồi hai ngọn chưởng lại, Tần Bảo vui mừng ân cần hỏi Tào Can:
Tào Can gật đầu:
Hắn nghiến thầm:
Tần Bảo không sao hiểu rõ được nội tâm của Tào Can, vẫn tin hắn nói thật với chàng nên không để ý tới ánh mắt hắn tia ra thứ hung quang khủng khiếp.
Nhìn trời đã tối từ lâu, Tần Bảo nói:
Tào Can gật đầu đứng dậy, Tần Bảo đứng lên.
Hai người tới hai con tuấn mã lên lưng giật cương phi nhanh về hướng thị trấn...
Vừa đi Tào Can vừa âm thầm tính độc kế hãm hãi Tần Bảo thêm một lần nữa.
Nghĩ ngợi thật lâu, chợt Tào Can nở một nụ cười bí hiểm trong bóng tối, không một ai hiểu rõ hắn vừa nghĩ ra diệu kế gì thi hành độc thủ sắp tới.
Tần Bảo giục ngựa đi trước nên không nhận ra nụ cười độc ác của vị sư huynh đang ngấm ngầm tìm độc kế hãm hại chàng thêm một lần nữa.